Phi cơ riêng của Lôi Triệt hạ cánh xuống sân bay, bên trong khoang thương gia vô cùng sang trọng hầu như không nghe thấy được tiếng gió xé ù ù bên ngoài.
Mùi rượu vang hòa cùng mùi nước hoa sang trọng ướp vào không gian, một dáng người mạnh mẽ nam tính ngả lưng trên ghế da đắt tiền, nhắm mắt, hàng lông mày khẽ chau lại…cho dù là đang thư giãn, mà lại không hề có chút thả lỏng…
Cánh cửa gỗ sang trọng mở ra, cô tiếp viên bước vào, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Thưa Lôi tiên sinh! Máy bay đã hạ cánh an toàn! Kính mời ngài xuống xe!1
Hởi thở trĩu nặng của hắn chầm chậm đè nén, ánh mắt sắc bén có chút mệt mỏI mở ra, hắn hướng về phía cô tiếp viên đang cười tươi tắn đứng bên phía cánh cửa, gật đầu….
Cô tiếp viên lần nữa cúi chào hắn, rồi bước ra ngoài đóng cửa lại…Bấy giờ Lôi Triệt mới rút điện thoại ra, mở nguồn lên…
Ngay lập tức, hàng chục tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ xối xả vang lên khiến cho hắn giật mình…
Nỗi bất an dâng trào trong cổ họng, số điện thoại gọi đến đều là của Nhiếp Phong, Ngô Lỗi, phía bệnh viện Royal và của cả những quan chức cấp cao thuộc cục cảnh sát…!
_ Cái gì thế này…?
Trái tim hắn đột nhiên đập rất mạnh khi ngón tay hắn liên tục lướt trên màn hình điện thoại….
Rồi hắn chợt nhớ ra, chiếc điện thoại mới mà hắn mua cho Giai Kỳ thay cho chiếc mà hắn bóp vỡ…không lưu số điện thoại của hắn!
_ Chết tiệt!
Lôi Triệt đứng phắt dậy, gương mặt hắn đột nhiên hiện ra nỗi sợ hãi chưa bao giờ có…Hắn gạt vội số của Nhiếp Phong...nghe tiếng tít tít khô khóc vang lên, càng lúc càng sốt ruột…
Rồi tiếng bắt máy vang lên, chưa kịp để cho Lôi Triệt kịp lên tiếng, giọng nói gấp gáp gần như phát điên của Nhiếp Phong đã làm cháy cả điện thoại…
_ SAO CẬU LẠI TẮT ĐIỆN THOẠI HẢ??? CẬU CÓ BIẾT VỪA RỒI SÁT THỦ TỚI BỆNH VIỆN HẠ SÁT LÃO TRỊNH! GIAI KỲ CŨNG SUÝT NỮA MẤT MẠNG KHÔNG?
****
Cô tiếp viên đứng dưới cầu thang, thời tiết mùa đông thật là lạnh….nhưng mà so với mùa đông tại Anh thì cũng không thấm tháp vào đâu.
Nghiêm người chờ đợi....cô đang ngẩn ngơ nghĩ nếu như bây giờ được ăn một bát canh kim chi bánh gạo nóng thì chắc là ngon lắm!
_ XE ĐÂU!!!
Tiếng quát thất thanh của lôi triệt làm cho cô tiếp viên nhảy dựng lên, khiến cho những tên vệ sĩ đứng dưới cũng giật mình.
Ngay sau đó hắn điên cuồng chạy từ trên máy bay xuống cầu thang dốc, khiến cho cô tiếp viên sợ đến đứng tim nhỡ như hắn vấp ngã....Nhưng Lôi Triệt chẳng may may quan tâm đến điều gì nữa, hắn vừa chạy vừa hét lên, gần như nhẩy bổ vào xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả...!
Lôi Triệt ngày thường lúc nào cũng điềm đạm cao ngạo, tĩnh lặng như một mặt biển sâu thẳm, chưa bao giờ thấy hắn vội vã trong bất kì chuyện gì...Vậy mà hôm nay giống như một cậu học sinh muộn giờ thi, gấp gáp đến bấn loạn tinh thần...!
_ MỞ MÁY XE! LÁI ĐẾN BỆNH VIỆN ROYAL! NHANH LÊN!
*****
Chiếc Bentley của Lôi Triệt bị nghẹn lại giữa đám đông phóng viên, cảnh sát và những người hiếu kì vây kín bệnh viện.
A Mạnh không thể nào nhích thêm được một phân nào, đám đông đã vây đặc kín trước cổng bệnh viện nháo nhào như ong vỡ tổ, ánh đèn flash sáng nhấp nhoáng chói mắt, lực lượng cảnh sát đứng tràn bên ngoài dải băng phong tỏa, gắng sức cản đường người dân hiếu kỳ đang đổ đến ngày một đông...!
_ Lôi tiên sinh! Tôi nghĩ là...!
A Mạnh quay đầu lại, đang định phân trần với Lôi Triệt chiếc xe không thể vào thêm được nữa....thì đã chẳng thấy người ngồi ở ghế sau nữa, chỉ có tiếng cửa xe đóng rầm rất mạnh vang lên...!
Lôi Triệt gáp gáp bước ra ngoài, nhưng khi hắn vừa đặt chân xuống đất, cánh phóng viên đã như ong bu lấy mật, những ánh đèn flash điên cuồng hướng về hắn, cùng những câu hỏi gấp gáp lộn xộn vang lên...!
_ Lôi tiên sinh xin ngài cho biết Lão Trịnh hôm nay bị mưu sát có mối quan hệ thế nào với ngài? Ngày trước có phải chính ông ấy đã thay mặt ngài tiến hành kinh doanh đầu tư tại Đại Lục hay không? Lần mưu sát này là vì oán thù riêng của ông ấy hay mục đích là nhắm tới ngài?
_ Xin hỏi tình hình của những người ở trong bệnh viện bây giờ thế nào rồi? Có phải cô Giai Kỳ bạn gái của ngài cũng bị sát thủ ẩu đả dẫn đến thương tích hay không?
_ Xin hỏi ngài có nghi ngờ cho ai là người đã gây ra chuyện này hay không? Là do oán thù của ngài lúc trước ở Saint Peterburgs hay mới hình thành ở Đại Lục?
_ Xin hỏi ngài vừa cùng Tề tiên sinh công tác tại London 1 tuần, mối quan hệ của hai người rất khăng khít....Liệu đây có phải là cuộc trả thù lẫn nhau giữa các đảng phái có liên quan đến Tề tiên sinh hay không?
Lôi Triệt chẳng buồn quan tâm, mặc cho những câu hỏi và micro liên tục chĩa thẳng vào hắn.
Vệ sĩ phía sau thấy hắn mở cửa xuống xe nhất loạt cũng lao xuống, ngay lập tức vây kín lấy hắn, mở đường cho hắn bước vào trong...!
Cánh phóng viên cứ như thể những chiếc đinh bị hút bởi nam châm, Lôi Triệt đi tới đâu họ lao theo tới đó, khung cảnh vô hình chung trở nên vô cùng hỗn loạn, còn có những người hiếu kì bu xung quanh cũng nháo nhào với sự xuất hiện của hắn, làm phía cảnh sát bở hơi tai...!
_ Tôi muốn vào trong!
Lôi Triệt nói với một người cảnh sát mặt còn non choẹt, hình như là cảnh sát viên mới ra trường.
Cậu cảnh sát cản hắn lại, gay gắt nói.
_ Xin mời anh quay lại! Đây là địa phận của cảnh sát! Không phận sự miễn vào!
_ Người của tôi đang ở bên trong! Tránh đường ra!
Lôi Triệt cau mày, thanh âm lạnh buốt của hắn vang lên khiến cho cậu cảnh sát sởn gai ốc.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt sắc bén lạnh giá như một hồ băng của hắn đã khiến cậu gặp áp lực đến hít thở không thông.
Đằng sau ánh đèn flash vẫn nhá sáng liên tục, vệ sĩ của Lôi Triệt đang gắng sức cùng cảnh sát cản cánh phóng viên lại, xem ra hỗ trợ rất chất lượng!
_ Không có lệnh của cục trưởng không ai được vào! Anh mau tránh ra để chúng tôi làm nhiệm vụ!
Viên cảnh sát vẫn ráng nói cứng, cho dù dường như đã bị Lôi Triệt dọa cho sợ hết hồn...Hắn