Trong một phòng bệnh ngập mùi thuốc sát trùng, Lão Trịnh đang nằm thiêm thiếp trên giường với máy thở oxi bịt lên miệng, những ống truyền nước cắm lên cánh tay lốm tốm đồi mồi, tiếng “bíp bíp” của máy móc vang lên khô khốc.
Lão Trịnh nằm im bất động, bảng đo nhịp tim và mạch đập rất ổn định, chốc chốc lại có được Vi Cầm cẩn thận quan sát.
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, bác sĩ cùng Ngô Lỗi bước vào, hai viên cảnh sát hộ tống đứng ngoài cửa.
Gương mặt điển trai của Ngô Lỗi trắng bệch như tờ giấy vì mất máu, vết cắt ở tay không quá nguy hiểm, nhưng lại chảy rất nhiều máu, thành cả vũng dưới sàn nhà.
Vi Cầm nhìn Ngô Lỗi chầm chậm ngồi xuống ghế trong phòng, đôi mắt xanh biếc của anh mệt mỏi còn hằn lên sự đau đớn.
Bác sĩ cúi người hỏi anh.
_ Vì cậu không dùng thuốc gây tê nên vết khâu sẽ rất đau.
Có chịu được không?
_ Tôi không sao! Chuyện bình thường thôi ạ!
Ngô Lôi lắc đầu, những ngón tay trên bàn tay băng kín của anh run run nhè nhẹ.
Vi Cầm nghe thấy anh không dùng thuốc giảm đau khi khâu vết thương liền sốt sáng hỏi.
_ Tại sao anh lại không dùng thuốc gây tê?
Ngô Lỗi nhìn cô, ánh mắt trong veo ấy có sự lo lắng kèm theo tức giận.
Bác sĩ thở dài, nhìn về phía hai viên cảnh sát đang đứng bên ngoài, thong thả nói.
_ Cậu ấy không muốn dùng thuốc tê vì sợ dùng xong đầu óc sẽ không tỉnh táo, không cung cấp lời khai được cho phía cảnh sát để kịp thời điều tra sự việc.
Tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa...Vi Cầm! Cầm thuốc giảm đau bẻ ra cho cậu ấy, cho cậu ấy dùng cùng một ly nước ấm!
_ D....dạ!
Vi Cầm giật mình, cô vội vàng bước đến đón gói thuốc từ tay bác sĩ.
Bác sĩ quay lại kiểm tra Lão Trịnh một lần nữa, khi chắc chắn ông không còn gì nguy hiểm, liền nhẹ giọng nói với Ngô Lỗi.
_ Cậu có thể ở lại phòng bệnh này thêm mười lăm phút nữa, nhưng sau đó phải về phòng hồi sức nghỉ ngơi.
Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra băng cho cậu lần nữa thì cậu mới được xuất viện!
_ Vâng! Tôi biết rồi! Cám ơn bác sĩ!
_ Ơ...xin làm phiền!
Giám đốc bệnh viện đột nhiên xuất hiện ở cửa, mang theo dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Bác sĩ vừa nhìn thấy Giám đốc thì lập tức cúi chào, vị Giám đốc ân cần hỏi han.
_ Ngô tiên sinh! Vết thương ở tay anh không sao chứ?
_ Cám ơn ngài! Vẫn ổn!
Ngô Lỗi trả lời đơn giản, vị giám đốc kia liền gật đầu lia lịa, còn cẩn thận hỏi bác sĩ.
_ Thế còn tình trạng của Lão Trịnh cũng đã ổn rồi đúng không?
_ Thưa giám đốc, tôi vừa kiểm tra lại, trước mắt thì không có gì quá mức nghiêm trọng!
_ Thế thì tốt rồi! Tốt rồi! Ngô tiên sinh! Để xảy ra sự việc ngày hôm nay, phía quản lý bệnh viện thật sự vô cùng áy náy! Chúng tôi cũng không thể biết được sự việc lại thành ra thế này.
Tôi đã họp gấp với bộ phận nhân sự, cậu nhân viên vệ sinh...à không....tên sát thủ đó mới được nhận vào ngày hôm qua! Tôi cũng không ngờ lại để xảy ra nông nỗi này!
Giám đốc áy náy nói, những chuyện ông không dám nói với Lôi Triệt thì mang ra nói cả lại với Ngô Lỗi.
Bàn tay đeo nhẫn vàng to sụ khẽ nắm vào nhau, biểu cảm vô cùng hối lỗi chân thành.
_ Tôi vốn định họp toàn bộ lãnh đạo cấp cao của bệnh viện tới xin lỗi cậu, Lão Trịnh và đặc biệt là ngài Lôi! Nhưng cậu biết đấy....giờ bệnh viện đang kín cảnh sát, rối tinh rối mù thế này...với cả hơn nữa, ngài Lôi cũng là người không thích ồn ào.
Mà ngài ấy lại là nhà đầu tư chính của bệnh viện, tôi lần này đúng là vuốt râu hùm rồi, đã làm kinh động đến ngài ấy!
Ngô Lỗi nghe viên Giám đốc nói, nói dài nói dai chẳng hóa nói thật.
Ông ta chính là sợ Lôi Triệt giận lên, đừng nói đến cái chức Giám đốc bệnh viện Royal hái ra tiền này mất, mà sau này ông ta cũng đừng hòng tìm được công việc ở Đại Lục này nữa, chắc chắn là không còn chỗ dung thân.
Lão Trịnh thì đang bị hôn mê sâu, Giai Kỳ thì làm sao ông ta dám làm phiền, vì cô chính là bạn gái của Lôi Triệt, ông ta tránh đi còn không kịp, Nhiếp Phong...thì lại càng không!
Thế là chỉ còn Ngô Lỗi là ông ta có thể cầu cạnh được thôi.
_ Đều là chuyện không mong muốn cả, quan trọng là không ai bị sao hết.
Ngô Lỗi chỉ nói đơn giản như vậy, sau đó anh hít vào một hơi rất sâu.
Vi Cầm nhìn thấy đường hàm của anh siết lại, xương gò má nhô cao lên, cánh tay lành lặn của anh đang chống lên để giữ cho thân thể anh không bị gục xuống, mà tên bác sĩ bên cạnh thì cứ thao thao bất tuyệt.
_ Phải phải! Ngô tiên sinh! Anh theo Lôi tiên sinh đã nhiều năm như vậy! Anh nhất định là hiểu tâm ý của ngài ấy nhất.
Ngô tiên sinh cũng là người biết rõ phải trái, lại nói hơn nữa, ngày hôm nay nếu như không có anh, thì chắc chắn tính mạng của Lão Trịnh nguy hiểm rồi.
Lôi tiên sinh nhất định càng trọng người tài, nên là...có gì...xin anh nói giúp cho tôi.
Vi Cầm cau mày nhìn Giám đốc bệnh viện.
Ông ta có phải là đang quan tâm đến an nguy của Ngô Lỗi hay Lão Trịnh đâu, mà đang quan tâm đến cái ghế của mình thì đúng hơn.
Ngay cả Ngô Lỗi đau như vậy, thuốc giảm đau còn chưa kịp uống, mà ông ta cứ đứng đây làm phiền, thật đáng ghét.
Vậy mà Ngô Lỗi lại chẳng hề tỏ ra tức giận, lại còn mỉm cười...Phải là cô, chắc cô đã sớm nhấc cổ lão béo có cái nhẫn vàng to sụ đó lẳng ra ngoài rồi!
_ Giám đốc! Ngô Lỗi đang bị mệt! Những chuyện không liên quan để sau nói được không? Giờ tôi phải cho anh ấy uống thuốc!
Thanh âm trong trẻo nhưng dứt khoát của Vi Cầm vang lên, khiến cho Ngô Lỗi quay lại.
Ánh mắt xanh biếc mệt mỏi của anh thế mà lại thoáng chút ngạc nhiên.
Anh nhìn cô gái thấp thấp mũm mĩm, gương mặt đang xị ra tức giận, chẳng khác gì một cây nấm giận dữ trong trò chơi Mario, không nhịn được mà bật cười.1
Vị Giám đốc kia đương nhiên không hài lòng, ánh mắt nheo lại nhìn vào bảng tên cô, rồi cau mày