Trên lối vào của một khu chung cư cũ đổ nát, gạch lát đường lâu ngày không được tu sửa đã bửa lên một nửa, để lộ ra nhưng hố đất to tướng trên mặt đường, mỗi lần mưa xuống sẽ hóa thành những hố lầy lội bùn đất, những cây cỏ dại um tùm mọc cao quá đầu người túm lại thành từng bụi to thành từng đống, ba ngọn đèn đường thì cháy mất hai ngọn, còn một ngọn lập lòe như một đốm lửa ma chơi, thu hút những con ngài đêm bay tới lao xao loang loáng.
Khu chung cư cũ được xây dựng từ thế kỉ trước, đã xuống cấp đến nghiêm trọng, nhuốm màu dấu vết của thời gian.
Nếu dùng thành ngữ “tường long đất lở” để ám chỉ thì cũng không có gì là quá đáng, thanh cứu hỏa rỉ sét đen kịt được hạ xuống lưng lửng giữa không trung, chắc có người nào đó đã phải bỏ cuộc sau khi cố kéo nó xuống, nhưng vì lâu ngày không được trùng tu nên rỉ sét không thể kéo xuống được hết….
Lối vào khu chung cư tối om om, một ngọn đèn le lói không đủ để thắp sáng lối vào, cũng không thể soi rõ mặt người.
Quang cảnh chẳng khác gì những căn chung cư trong những bộ phim ma Hongkong thập niên 90 – 2000.
Chiếc BMW màu bạc quá mức sang trọng, chẳng phù hợp với quang cảnh cũ nát nơi đây, đậu im lìm trong một góc khuất, ngay cạnh chỗ những bụi cây um tùm.
Sự đối lập càng rõ rệt khi những chiếc xe đạp cọc cạch cũng những người dân nơi đây đi ngang qua lại phải phanh kít lại để nhìn ngắm, tiếng pha xe khô dầu vang lên trong đêm như cứa vào không gian càng thêm u uẩn…
_ Người thứ 5!
Một thanh âm khàn nhẹ, nghe giống như thể một ngọn lửa đang cháy, vô cùng gợi cảm vang lên trong không gian kín.
Ánh nhìn sắc sảo với đôi mắt như sa mạc cát cháy nhìn theo người đàn ông gầy guộc mặc bộ quần áo cũ được cho từ đợt từ thiện năm ngoái cố nghển cổ lại nhìn chiếc xe còn đáng giá gấp hàng mấy chục lần căn nhà mà cả gia đình ông ta đang sinh sống.
Kính Hàm quay đầu nhìn Lam Nghi đang gác tay lên thành cửa sổ khàn giọng nói, anh khó hiểu hỏi lại cô.
_ Cái gì cơ Lam Nghi?
_ Người thứ 5 đi qua mà phải phanh lại để nhìn vào chiếc xe của anh!
Lam Nghi gác chân lên, thở dài trả lời.
Chiếc quần da kêu sột soạt và đôi bốt to tướng nặng trịch làm theo mẫu bốt của những người lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ, chiếc áo thun bó sát được cô sơ vin gọn gàng và cố định bằng một chiếc thắt lưng, áo khoác da đầy đinh tán kêu leng keng theo từng cử động của cô, khác biệt hoàn toàn với chiếc áo len màu đen mặc ngoài áo sơ mi trắng cùng quần âu và giày da đắt tiền của Kính Hàm.
_ Lần sau em sẽ lái moto tới chở anh! Không đi xe này nữa, mất hết cả bí mật!
Lam Nghi lạnh giọng nói, ánh mắt cô luôn hướng ra phía ngoài đường với sự mong chờ….Kính Hàm bật cười nhìn cô, mái tóc xoăn xù như những cô gái Digan, gương mặt cá tính với đôi môi căng mọng và ánh mắt sắc sảo cùng bộ quần áo bụi bặm này mà cưỡi moto, trên tay lại là một điếu thuốc lá nữa thì có khi còn gây chú ý hơn là chiếc BMW này của anh ấy!
_ Lần này gấp quá nên anh chưa kịp đổi xe! Lần sau anh sẽ chú ý hơn!
Kính Hàm nhẹ giọng nói với cô và Lam Nghi phì cười.
Cô giơ tay đấm nhẹ vào bả vai anh, cười thoải mái…
_ Sao anh nói chuyện với em mà như nói chuyện với lão Tề già nhà anh vậy? “Lần sau anh sẽ chú ý hơn!”….Eo nghe sởn da gà!
Kính Hàm cười rất hiền, nhìn Lam Nghi cúi người nhấc lên một lon bia không cồn và một lon trà xanh.
Đưa lon trà cho Kính Hàm, sau đó cô bật mở lon bia ra và tu một ngụm.
_ Em khát quá!
Lam Nghi tu một ngụm lớn, sảng khoái nói.
_ Chúng ta ngồi ở đây….được 2 tiếng rồi còn gì!
Khác với dáng vẻ phóng khoáng của Lam Nghi, Kính Hàm lại rất từ tốn bật mở lon trà của mình, điềm đạm uống từng ngụm như thể đang thưởng thức trà đạo chứ không phải ngồi trong xe hơi uống trà đóng lon.
_ Anh nói hôm nay cô ta có về nhà không?
_ Theo như Gia Kính đã cất công điều tra lịch làm việc của cô ta thì hôm nay vừa vặn vào ngày làm việc ca đêm, anh nghĩ cô ta chắc sắp về thôi!
_ Rủi như hôm nay cô ta tăng ca thì sao?
Lam Nghi nhìn Kín Hàm, câu hỏi của cô khiến cho anh im lặng một chút….
Rồi lập tức cả hai đồng thanh nói.
_ Em ngủ ở ghế hàng ghế phụ còn anh ngủ ở ghế lái!
Hai người cùng đồng thanh nói, và cùng nói ra đúng một câu làm cho cả Lam Nghi lẫn Kính Hàm khựng lại một tíc tắc, rồi cùng phá ra cười…
Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô và Kính Hàm cùng nhau chơi trò “điệp viên” thế này đâu!
_ Em có đói không?
Kính Hàm hỏi cô và ấn nút mở ngăn tủ lạnh.
Chiếc tủ lạnh mini đựng một số bánh trái mở ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lam Nghi.
Cô hào hứng lựa một chiếc bánh Phomai tròn vo, vui vẻ nhìn Kính Hàm.
_ Thế mà em cứ tưởng xe của anh toàn xì gà của lão Tề già chứ?
Đặt lon bia lên thành xe, Lam Nghi cặm cúi xé lớp vỏ bánh.
Nhưng bàn tay cô đổ mồ hôi trơn tuột khiến cho Lam Nghi vất vả mãi mà không xé được vỏ bánh ra.
_ Đưa anh!
Kính Hàm dịu dàng lên tiếng và Lam Nghi lập tức lẳng chiếc bánh sang chỗ anh, còn mình thì xới tung tủ lạnh của anh lên để tìm ra một chiếc bánh matcha.
_ Cái này cho anh!
Lam Nghi đưa chiếc bánh vị trà xanh cho Kính Hàm