Ngày trước trong những bộ phim hài lãng mạn Châu Âu thường có những phân cảnh diễn viên nam và diễn viên nữ tìm thấy nhau, với tình yêu trong tim lên ngôi cao ngất, ánh mắt họ chỉ nhìn thấy nhau…máy quay bắt đầu hướng ra xa, và thế giới đông đúc xung quanh biến mất, chỉ còn có hai người họ….
Lúc đó Giai Kỳ cảm thấy thủ pháp nghệ thuật điện ảnh này thật khiến cưỡng, điều đó chỉ có thể xảy ra trong phim, chứ làm sao có ngoài đời thực…
Nhưng chính lúc này, trong hội trượng ồn ã của buổi họp báo, khi hàng chục ánh mắt, những tiếng lao xao ồn ào…Giai Kỳ lại chẳng thể cảm thấy được gì, ngoài ánh mắt sắc bén sâu thẳm, chứa chan yêu thương ngây ngất của Lôi Triệt dành cho cô…
Ánh mắt của Lôi Triệt khẽ nheo lại khi đôi môi hắn nở ra một nụ cười nửa miệng ấm áp mà không kém phần….gian xảo…!
Bàn tay hắn vươn ra, hướng về phía Giai Kỳ khi đôi mắt của hắn liếc về phía cửa, làm một động tác muốn cùng cô “chạy trốn” khỏi đây….!
Thế là trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong khán phòng, Giai Kỳ cầm túi khoai lang nướng mật ong lên và nhanh chóng chạy về phía hắn, không một chút chần chừ nắm lấy bàn tay hắn…Những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy bàn tay cô và Lôi Triệt kéo Giai Kỳ chạy khỏi buổi họp báo, bỏ lại sau lưng là tiếng huyên náo ầm ĩ, và vô số ánh đèn flash sáng lóa mắt liên tục bắt chớp lấy khoảng khắc Lôi Triệt và Giai Kỳ tay trong tay… “chạy trốn”…!
****
Điều tiếp theo mà Giai Kỳ nhớ, là cô ngồi yên vị trên chiếc Bentley của Lôi Triệt, tiếng nhạc êm ả của bản nhạc Je npourrai jamais toublier vang lên dìu dặt qua tiếng vĩ cầm êm ái của Thiên Ân, và giọng hát ngọt ngào trong vắt của cô bé…
Trên màn hình tinh thể lỏng gắn trên bảng điều khiển đang chiếu lại MV của cô, điệu vũ của Giai Kỳ uyển chuyện như hoa bay trong gió, những động tác mềm mại mà dứt khoát, thanh thoát gợi cảm..Bộ trang phục lụa trắng bay trong gió, tà áo uốn lượn như tiên nữ hạ phàm…Từng động tác tuyệt đẹp hòa cùng thanh âm giọng hát ngọt ngào truyền cảm của Thiên Ân, hoàn hảo đến từng đường nét, tạo thành một màn múa tuyệt đẹp, mang đầy tính nghệ thuật....!
Nhưng có điều, mỗi lần nghe lại bản nhạc này qua giọng hát của Thiên Ân, Giai Kỳ lại luôn có cảm giác buồn bã man mác...!
Không biết bây giờ Thiên Ân đang ở đâu?
Không biết bây giờ cô bé đang làm gì?
Thật ra, không phải Giai Kỳ chưa từng cảm thấy hối hận vì ngày đó đã giúp Thiên Ân...cũng không phải cô chưa từng tự hỏi rằng rút cuộc cô làm thế là đúng hay sai? Có phải cô đã quá cảm tính khi ngày hôm đó đã đồng ý giúp Thiên Ân hay không?
Ngày hôm đó chỉ vì cô tức giận với Lôi Triệt,
_ Đang nghĩ gì vậy?
Thanh âm ấm áp của Lôi Triệt vang lên, kéo Giai Kỳ ra khỏi suy nghĩ mông lung, cô vội vàng mỉm cười, nhanh miệng chối…
_ Đâu có gì đâu….!
Đầu lông mày của Lôi Triệt nhếch lên một chút, chắc chắn là hắn không tin, nhưng lại không hề truy hỏi thêm…
Giai Kỳ quan sát gương mặt cao ngạo đẹp đẽ của Lôi Triệt, ánh mắt nghiêm nghị của hắn nhìn về phía trước và bàn tay siết chặt lấy vô lăng, một tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô…
MV của Giai Kỳ phát trên màn hình sau khi kết thúc lại được lập lại, lần này đã là lần thứ mười rồi…
Mỗi lần MV của cô lập lại, Lôi Triệt sẽ như thế, giống như một vòng tuần hoàn bất tận, đưa bàn tay cô lên môi hôn.
Lôi Triệt chẳng hề nói gì, nhưng ánh mắt cao ngạo sâu thẳm ấy thì lại chất chứa nhiều điều lắm, rõ rệt nhất là sự tự hào đến mức ngạo mạn của hắn mỗi khi nhìn vào từng điệu múa của Giai Kỳ…
Tự hào tới mức…hắn muốn cho cả thế giới biết được rằng cô là người phụ nữ của hắn!
_ Sao anh đột nhiên lại tới họp báo của em vậy?
Thanh âm dịu dàng nho nhỏ khẽ vang lên, khiến cho Lôi Triệt giật mình khỏi cơn mộng của hắn.
Lôi Triệt nhìn vào đôi mắt trong vắt sắc sảo của Giai Kỳ, tiếng vĩ cầm len lỏi vang lên trong không gian càng làm đáy mắt ấy trở nên huyền ảo mơ mộng…Bàn tay to lớn của hắn nhấc tay cô lên, dịu dàng hôn lên từng khớp ngón tay cô, thì thầm thủ thỉ…
_ Lúc đó khi em rời đi, tự nhiên anh thấy nhớ nhớ em…!
_ Nói dối!
Giai Kỳ bĩu bĩu môi, ánh mắt kiều diễm của cô lướt qua gương mặt của Lôi Triệt, nhưng nụ cười lại nở nhẹ trên khóe môi của cô….
_ Anh nghĩ em là con nít sao? Anh đâu phải là người thích làm những chuyện bột phát đâu…Theo em thấy, thì chuyện này có khi nằm trong kế hoạch của anh từ lâu rồi ấy! Còn cả bộ váy này nữa!
Tiếng những viên đá quý lấp lánh va chạm vào nhau khi Giai Kỳ đưa tay lên…Trong ánh nắng buổi sáng nhìn cô lại càng lấp lánh như bạc…Lôi Triệt yêu chiều nhìn Giai Kỳ, nhẹ giọng nói.
_ Em không vui khi anh tới sao?
_ Không phải….
Giai Kỳ nhẹ giọng thì thầm…Làm gì có chuyện cô không vui, lúc nhìn thấy Lôi Triệt xuất hiện trong buổi họp báo của mình, Giai Kỳ vui đến mức suýt nữa thì đông cứng luôn.
_ Thế sao lại khó chịu khi