Giai Kỳ siết chặt chiếc máy ghi âm cũ nát trong tay, đôi mắt của cô nhìn chăm chăm vào nó…
Đây là vật để lại của người phụ nữ bị ám sát đó!
Tên sát thủ bắn tỉa ngày hôm nay là một tên lính đánh thuê người Nhật Bản, mà theo lời Lôi Triệt nói – là do Độc nhãn – một kẻ tử thù từ lâu của Lôi Triệt thuê tới để giết người diệt khẩu!
Cho dù người phụ nữ hôm nay, Giai Kỳ còn chưa từng được gặp mặt, kể cả người vệ sĩ ngày đó của Lôi Triệt nữa…Giai Kỳ cho dù làm thế nào, cũng không thể thoát khỏi mặc cảm tội lỗi rằng chính cô là nguyên nhẫn dẫn đến cái chết của họ!.
ngôn tình hài
_ Không phải lỗi của em! Đừng suy nghĩ tất cả lỗi lầm đều là do mình gây ra như vậy!
Lôi Triệt đã nói thế khi nhìn thấy cô nghẹn ngào khóc trong xe, giọng nói an ủi xen chút bật lực của hắn.
Đôi mắt không còn giữ nổi được bình tĩnh và bàn tay nắm lấy tay lái xe run rẩy…Lần đầu tiên Giai Kỳ thấy Lôi Triệt…sợ hãi!
Vì thế, mặc dù trong lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi, nhưng cô cũng không dám để lộ ra ngoài cho Lôi Triệt nhìn thấy…Ở bên cạnh người đàn ông này, cô phải học được từ hắn, giống như hắn….sự tàn nhẫn!
Một phần nào đó trong cô, biết rằng….khi cô đã lựa chọn ở bên cạnh Lôi Triệt, đời này, kiếp này, thì cô sẽ phải tập cách sống hòa nhập với việc bất cứ lúc nào tính mạng của bản thân cô, và của cả những người xung quanh, luôn gặp nguy hiểm!
Giai Kỳ siết chặt chiếc máy ghi âm trong tay, rút cuộc trong chiếc máy này chứa đựng điều gì? Bí mật gì khiến những người sở hữu nó phải trả giá bằng…máu? Bằng mạng sống?
Chẳng lẽ bố mẹ cô…có liên quan đến tổ chức Độc nhãn?
Hay…bố mẹ cô….có liên quan đến….Lôi Triệt?
Không!
Giai Kỳ sợ hãi tái mặt, cô nhìn ánh mắt ấm áp của Lôi Triệt đang tĩnh lặng quan sát mình, run rẩy cắn môi….
Cha của cô chỉ là một giáo viên bình thường, cả đời cần kiệm liêm chính, làm sao có chuyện ông quen biết giới thượng nhân thượng lưu như cha mẹ Lôi Triệt, càng không có chuyện ông liên quan đến xã hội đen – Độc nhãn!
Vậy thì tại sao?
Giai Kỳ run rẩy với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, và đủ sự tưởng tượng khiến cô sởn gai ốc…Nhưng không bao giờ Giai Kỳ nghĩ tới, sự thật đằng sau đó…
Thậm chí….Còn kinh hoàng hơn thế gấp bội phần!
****
Lôi Triệt đứng tựa lưng vào tường, chiếc sô pha rộng lớn chỉ còn để dành cho một mình Giai Kỳ ngồi.
Ánh đèn màu vàng trong phòng khách sang trọng lúc này đột nhiên lại trở nên hợp thời khắc một cách kì lạ.
Tâm trạng u uẩn, sự căng thẳng bao trùm lấy Giai Kỳ và niềm thương xót, như một sự tra tấn, lần nữa nhen lên trong lồng ngực Lôi Triệt….khi một lần nữa hắn phải nghe lại đoạn ghi âm đó!
Lý do tại sao mà một người mạnh mẽ như Lam Nghi cũng không thể kìm được lòng mình!
Giai Kỳ cắn môi, đôi tay cô bám chặt lấy nhau, tiếng thở dài nghẹn lên như một lời cầu nguyện u buồn…
Ngón tay cô vươn tới chiếc máy ghi âm…nhưng trong khoảng khắc cô gần như bật nút nghe lên, Giai Kỳ lại bâng quơ dừng lại…
Ánh mắt cô hiện lên sự hoang mang….một chút chần chừ do dự len vào đôi mắt trong vắt…
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt ánh lên một tia kì lạ…
Nhưng rồi bàn tay của Giai Kỳ vẫn quả quyết vươn tới, và ấn lên chiếc nút...!
Tiếng thở dài trầm buồn của Lôi Triệt vang lên…Giai Kỳ nín lặng, coi như không nghe thấy.
Tiếng rè rè vang lên, lạo xạo như tiếng sỏi nghiến dưới gót giày.
Giai Kỳ rướn người gần hơn về phía trước, khi tiếng nói khàn khàn do dây thanh quản bị ảnh hưởng nặng nề của Dì Hồng vang lên.
“Ờ…Haizzz…”
Tiếng cười u uẩn ẩn trong tiếng thở dài, Giai Kỳ cảm thấy cả sự bối rối, do dự, và cả một chút run rẩy sợ hãi trong giọng nói của Dì Hồng ấy….
“Thật chẳng biết nói gì nữa…Cảm giác ghi âm tiếng nói của mình, chuẩn bị trước nếu nhỡ như mình chết….Thật khó giữ được bình tĩnh.”
Đầu lông mày của Giai Kỳ cau chặt lại…Dì Hồng…không lẽ đã dự đoán trước được cái chết của chính mình?
“Chiếc máy ghi âm này xin giao cho cô Giai Kỳ! Còn nếu như ai đó nhận được, thì xin đưa lại giúp!”
Giai Kỳ giật mình khi Dì Hồng nhắc đến tên của mình….Một người phụ nữ mà cô chưa từng gặp trong suốt 26 năm cuộc đời, tại sao lại biết tên cô?
“Giai tiểu thư! Cô chắc đang ngạc nhiên lắm, vì cô không biết tôi, mà tôi lại gửi ghi âm này cho cô! Ngày mai cô sẽ tới để hỏi về chuyện cha mẹ cô năm đó…Nhưng tôi e rằng, có thể tôi sẽ không sống được tới ngày mai! Tôi cảm nhận được cái chết đang vẫy gọi mình! Cũng phải thôi…sau suốt những lỗi lầm, những lời gian dối của tôi…của chúng tôi…Về cái chết của cha mẹ cô!”
Bàn tay của Giai Kỳ vươn tới tóm gọn lấy chiếc máy ghi âm, Giai Kỳ siết chặt nó bằng những ngón tay run rẩy…
“Giai tiểu thư! Chắc cái tên Phạm Tài Tài, cái tên này….khiến cô uất hận lắm!”
Ngón tay Giai Kỳ siết mạnh, những đầu ngón tay trắng bệch ra cả và gương mặt cô tái mét đi.
Phạm Tài Tài!
Hắn chính là kẻ tài xế đã uống rượu say năm đó gây tai nạn cho cha mẹ cô, sau đó hắn ra đầu thú và bị bắt bỏ tù vì tội uống rượu gây tai nạn, sau đó hắn ta chết vì một căn bệnh trong tù!
Chẳng lẽ…?
“Phải! Giai tiểu thư! Tôi chính là vợ của Phạm Tài Tài!”
Hàm răng của Giai Kỳ nghiến chặt lại, tia uất hận hiện lên rõ rệt trong ánh mắt của cô.
Ngọn lửa căm thù uất hận cào xé tâm can, Giai Kỳ cắn chặt răng ngồi lại, kiên nhẫn nghe giọng nói của vợ kẻ đã gây ra cái chết của cha mẹ cô, kẻ mà đã làm số phận cô, cuộc sống của cô đi theo một con đường khác, cay đắng và chua xót như vậy!
Hận!
Tất cả chính là uất hận!
“Nhưng Giai