...!anh không muốn nhờ vả Cận Úy Thành!
Trong đầu anh lại lóe lên cái tên Simon.
Chỉ là vừa rồi anh đã làm hắn tức giận.
Helen tựa như nhìn ra được tâm sự trong lòng Cận Chí Minh.
Cô cũng rõ Cận Úy Thành và Cận Chí Minh xét cho cùng vẫn là tình địch...!Ngẫm nghĩ, cô lại nói: “Anh có thể nhờ người phụ một tay mà.
Anh có quen ai làm cảnh sát hay không?”
“Từ đây cách bờ biển rất gần, khi lên bờ rồi...!tôi sợ sẽ mất dấu Đường Vận.
Cô ấy đã bị tẩm thuốc, bị mất ý thức...!không có chút sức lực để chống trả.
Nguy hiểm biết nhường nào.” Cận Chí Minh vừa nói vừa ôm mặt thông khổ.
“Simon! Hay là nhờ ông ta.
Ông ta là lão đại khu vực này, nhờ đàn em chia nhau ra hỗ trợ...!Nhưng...”
“Helen...!Cô cũng biết mà, vừa rồi...”
“Tôi sẽ đến gặp và trao đổi với ông ta.”
“Nếu cô vì cứu Đường Vận mà khiến mình thiệt thân, Đường Vận thoát ra ngoài sẽ tự trách lắm.
Cô ấy nhất định hận cả tôi.”
Helen lắc đầu, kiên quyết nói: “Bạn ấy có thể không ngại chịu thiệt với anh để cứu tôi ra, chẳng lẽ tôi có thể giương mắt ra nhìn bạn ấy có chuyện.”
“Cô cũng có nghĩa khí quá chứ? Nhưng mà sai ở chỗ, cô ấy đến với tôi không hề chịu thiệt.”
“Anh ép bạn ấy qua đêm với anh mà không gọi là vô liêm sỉ thì là gì.”
Cận Chí Minh hậm hực đáp lại: “Tôi không đôi co với cô.
Tóm lại thì cô muốn đến tìm Simon nhờ hắn?”
“Đúng vậy.”
“Cô có biết, hắn sẽ giở thói lưu manh với cô không?”
Helen dứt khoát tiến bước theo dọc hành lang, Cận Chí Minh lập tức đuổi theo.
“Thật ra để tôi đứng ra nhờ vả hắn, lúc trước hắn từng chịu ơn tôi...!Tôi để hắn ra điều kiện thì được thôi.”
Helen bỗng nhiên dừng lại và nói: “Nhưng lúc nãy anh đã nói dối với hắn tôi là mẹ của...”
Cận Chí Minh cũng khựng lại.
Nếu bây giờ anh ăn nói linh ta linh tinh chắc chắn khiến chuyện trở nên rối rắm.
Anh đi về phía lan can, vội vàng rút điện thoại ra.
Bên kia đầu dây rất nhanh đã mở máy, tuy nhiên đối phương có vẻ không hào hứng lắm: “Em đột nhiên gọi là có việc gì?”
“Anh à, Đường Vận đã bị bắt cóc.
Hiện thì chiếc cano đã mất dạng, có thể còn chưa lên bờ.”
“Bắt cóc?” Cận Úy Thành lập tức định thần lại, bàng hoàng hỏi: “Em đang dự tiệc trên du thuyền bàn về phát triển thương hiệu?”
“Đúng vậy.”
Cận Úy Thành đã tắt máy.
Cận Chí Minh biết anh ấy vẫn rất bận tâm đến Đường Vận.
Nếu như lần này có thể anh hùng cứu mĩ nhân, thì họ chắc sẽ có cơ hội tái hợp.
Anh tạo cơ hội cho họ...!còn chính mình đứng đây để đau lòng.
Anh thật vô dụng.
Bao năm nay, chẳng có được uy thế lớn mạnh như Hàn Tước hay địa vị uy tín của anh ba Cận Trí Trung, và anh hai Cận Úy Thành.
Anh cứ thua kém bọn họ.
Helen trông thấy dáng vẻ ủ dột của Cận Chí Minh thì tiến lại an ủi, lúc này...!cũng đã nhìn ra cảm tình cúa Cận Chí Minh dành cho Đường Vận là không hề nhỏ.
“Anh ổn chứ? Anh...!đừng lo lắng quá!”
“Cô khỏi an ủi tôi.”
Cận Chí Minh tiếp tục bước đi.
Helen vẫn nhẫn nại đuổi theo.
“Anh buồn thì nhận là buồn, có gì phải sợ.
Anh dâng Đường Vận cho anh trai, cho nên...”
“Im miệng đi!”
Cận Chí Minh đến trước phòng của Simon, có hơi do dự.
Lúc này thuộc hạ của gã đã vào bên trong truyền lời.
Một lúc sau thì cho gọi Cận Chí Minh