“Phải làm sao? Đông người như thế.” Đường Vận lo lắng nói.
Joe tái nhợt sắc mặt, ra lệnh: “Xuống thuyền, chạy xuống đất liền!”
Joe nói là làm, tức thì di chuyển lên trên rồi chạy ập ra bên ngoài.
Tuy nhiên Haley và Đường Vận vẫn đứng yên ở đó.
“Sao cô không chạy?” Đường Vận kinh ngạc hỏi.
Haley cười lạnh: “Còn cô, sao cô không chạy chứ?”
Đường Vận quay mặt ra nhìn, người đến chưa chắc có ý xấu với cô...!cũng có thể...!là muốn cứu cô.
Tiếng pháo nổ đuổi theo Joe lên tận đất liền, Đường Vận lo lắng chạy ra ngoài xem.
Nhìn Joe bấn loạn chạy đi, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô quay mặt qua thì bàng hoàng nhìn thấy một chiếc thuyền khác chạy ập đến.
Trên thuyền dường như không ít người.
“Chết tiệt! Không biết là chuyện gì? Haley! Cũng do cô náo loạn đấy.
Tốt nhất là do chúng đến bắt cô thì hơn.”
Haley lạnh lùng quát lại: “Kỵ sĩ của cô đến chứ hử? Đường Vận! Cô luôn tốt số như thế, ai cũng muốn che chở cho cô.”
Cận Chí Minh phóng lên thuyền, kích động ôm chằm lấy Đường Vận.
“Em không sao...!không sao đúng chứ?”
Đường Vận ôm siết Cận Chí Minh vào lòng, không ngừng gật đầu.
“Anh...!anh đi cùng ai?”
Khi Cận Chí Minh buông cô ra thì đúng lúc trông thấy Simon xuất hiện.
Hắn cho người vào tới bên trong, sau đó dìu thanh niên bị Joe bắn lên cano.
Hóa ra là người của ông ta.
Cận Chí Minh kéo Đường Vận lên cano.
Nhưng đúng lúc này cô khựng lại vì trông thấy Simon và người của hắn di chuyển vội vàng trên đất liền...!Có lẽ là muốn bắt Joe.
“Có chuyện gì thế? Bọn họ có ý tốt hay xấu?”
Cận Chí Minh kéo Đường Vận đi, nhưng cô quyết liệt giãy dụa.
“Anh trả lời đi chứ?”
“Đường Vận! Biết ít vẫn tốt hơn.
Chúng ta an toàn thì về lại Hong Kong nhanh thôi.”
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Gần kề Macau.”
“Họ...!họ không muốn gi3t chết Joe chứ?” Đường Vận ngưng lại, Simon và tên em họ của Joe đều xuất hiện trong bữa tiệc.
Nên rất có thể...
Đường Vận lạnh người, sau đó quyết liệt phóng xuống thuyền, đi theo hướng mấy người bọn họ.
Cận Chí Minh cũng kích động đuổi theo.
Lúc này, chiếc thuyền ngoài kia cũng cập bến.
Người trên đó manh động bao quanh.
Haley đứng bất động sửng sốt gọi tên ‘Cận Úy Thành’.
Cận Úy Thành cho người bảo vệ Haley sau đó đuổi theo Cận Chí Minh và Đường Vận trên bờ.
Một màn rượt đuổi như vậy, tiếng súng nổ trong rừng cây không ngừng vang lên.
Đúng lúc này Đường Vận ngã ập xuống run run bấu chặt nắm cát.
“Cận Chí Minh! Anh nói đi...!rốt cuộc là chuyện gì? Anh lại đi bè phái với hạng người đó.”
Cận Úy Thành đuổi kịp, lo sợ ôm lấy Đường Vận.
Cùng lúc này Cận Chí Minh cũng siết tay Đường Vận kéo về phía anh ấy.
Đường Vận cào bấu thật mạnh lên mu bàn tay của Cận Chí Minh sau đó thành công thoát ra khỏi anh, nhưng vì lực kéo của Cận Úy Thành vẫn còn nên cô mất thăng bằng rơi vào vòng ôm của đối phương.
Cận Chí Minh kích động, rống lên: “Đường Vận! Anh vì cứu em mới nhờ vả Simon, em lại bài xích anh.
Vẫn năm lần bảy lượt rơi vào vòng tay Cận Úy Thành, bỏ mặc anh...!Đường Vận! Anh thấy mình vì yêu em không ngừng tự biến mình thành tên ngáo.”
Cảnh sát phát tín hiệu, sau đó chia nhau lên bờ hành động.
Tiếng súng lại tiếp tục vang lên.
An Kiệt xa xa chạy ập tới, kéo Đường Vận thoát ra khỏi Cận Úy Thành.
“Em theo mọi người lên thuyền trước đi.
Cha em rất lo lắng.”
Lúc này nhớ ra chuyện của Joe, Đường Vận lập tức kéo An Kiệt ra một chỗ nói nhỏ với cô từng chuyện một mà mình biết.
An Kiệt nghe thấy thì kích động, liên lạc với các đồng nghiệp.
Sau đó quay sang bảo với Đường Vận: “Em vẫn là lên thuyền trước đi, ở đây nguy hiểm.”
“Vâng.”
Lúc Đường Vận quay đi thì trông thấy Cận Chí Minh bị một viên cảnh sát còng tay lại áp giải đi, cả người không khỏi bàng hoàng.
...!anh ấy cũng vì cứu cô.
Cận Úy Thành khoác choàng áo vest lên vai Đường Vận sau đó dẫn cô đi về mé thuyền.
Cận Chí Minh nhìn qua ánh mắt nổi lên tia máu, căm phẫn quay phắt về hướng khác, không muốn nhìn đến.
Thuyền rất