“Thư kí Đường!”
Cận Chí Minh gọi.
Vừa định tiến lên thì bắt gặp anh trai Cận Úy Thành cũng đồng thời bước ra khỏi xe sóng đôi với Đường Vận.
“Anh Cận! Chào anh...” Đường Vận quay mặt lại ngạc nhiên nhìn Cận Chí Minh khẽ cười, thấy Hàn Tước ở sau đi tới cũng chào một tiếng: “Anh Hàn!”
Bốn người theo hướng dẫn của nhân viên đưa lên tầng cao nơi sắp xếp diễn ra party chiêu đãi tiệc rượu.
Cận Chí Minh im lặng nghe Hàn Tước và Cận Úy Thành nói chuyện với nhau cũng không có ý chen vào.
Anh ngược lại âm thầm quan sát Đường Vận đang một dạng khép nép bên cạnh.
Hôm nay Đường Vận diện chiếc váy màu trắng nằm trong Bộ sưu tập thu đông mới nhất của Dior Haute Couture vô cùng kiều diễm và nhẹ nhàng.
So với dáng vẻ thường ngày quá đỗi khác biệt.
Dáng người của cô khi mặc chiếc váy rất chuẩn đẹp, giống như thiết kế dành riêng cho cô vậy.
Cận Chí Minh thật sự bị thu hút, chẳng hiểu sao đứng cạnh cô gái nhỏ ấy còn có hơi bối rối.
Chốc chốc Đường Vận sẽ nhìn sang anh ngại ngần mỉm cười, như chẳng biết phải bắt chuyện với nhau như thế nào.
Cận Chí Minh ngẫm nghĩ cuối cùng cũng hướng cô gái ấy dành tặng một lời khen hữu ý cần có: “Thư kí Đường hôm nay thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Đường Vận và ba người đàn ông hòa vào không khí đêm tiệc.
Mọi người đang say sưa trò chuyện uống rượu, trông thấy nhân vật chính xuất hiện liền không hẹn mà gặp ánh mắt dõi theo.
Đường Vận cảm nhận được những ánh mắt đặt trên người mình hồi hộp không ít, tuy nhiên lại có phần hào hứng và thú vị xen lẫn.
Tiếng dương cầm du dương hòa tấu với violin tha thiết Đường Vận theo tiếng nhạc ngỡ chính mình như đi trên mây mù.
Ánh sáng màu mật từ những ngọn đèn chùm cổ điển, không gian sang trọng nâng đẳng cấp của con người lên tầm cao mới.
Mọi thứ ăn ý hòa quyện, nam thanh nữ tú, quý ông thời thượng, ai nấy đều đang hòa mình say sưa trong hương rượu chát cay nồng.
Hàn Tước và Cận Úy Thành nhanh chóng bị khách mời bên Ngân hàng Quốc tế KJ kéo đi xã giao, bỏ lại Đường Vận và Cận Chí Minh ở lại.
Đường Vận đón lấy một ly rượu nho định quay sang bắt chuyện với Cận Chí Minh, để cả hai không phải thấy tẻ nhạt thì nhất thời bóng dáng của Mẫn Nhu lướt qua làm cho thu hút.
“Anh Thành gọi.
Tôi sang đó với họ vậy.
Cô cứ tự nhiên nhé!” Cận Chí Minh dứt lời liền xoay lưng bỏ đi sang hướng đám người đàn ông bên kia.
Đường Vận buồn chán, trông thấy Mẫn Nhu cũng không có ai bên cạnh liền cố ý tiến tới chỗ cô ấy bắt chuyện.
Mẫn Nhu bấy giờ cũng chú ý đến Đường Vận, chủ động bước sang.
“Thư kí Đường!”
“Chị Mẫn! Chị thật quyến rũ quá.
Không thấy quản lý theo cùng chị ạ?”
“Tôi được Giám đốc Triệu Phòng Quan hệ Kinh doanh mời làm bạn gái đi cùng mà, sao có thể dắt theo quản lý.”
Mẫn Nhu hiện đang là Người mẫu và diễn viên thuộc công ty giải trí của Cảnh Duyệt.
Ngày thường rất được săn đón.
Hôm nay cô ấy diện chiếc váy cúp ngực ôm body màu ngọc lục bảo vô cùng tôn dáng và kén người mặc.
Đứng trong sảnh tiệc quả thực không mấy ai sánh kịp.
Chỉ có điều hơi lấy làm lạ, không ai đến gần chủ động bắt chuyện với cô ấy.
Đường Vận nghĩ ngợi, có lẽ do buổi tiệc người đến chủ yếu bàn công việc là chính.
“Cuối năm tôi lại hết hạn hợp đồng với Cảnh Duyệt, cùng lúc Star L chuyển hẳn Người phát ngôn đại diện cho một mình Eva Min.
Cái cô bé như búp bê sứ ấy.”
Mẫn Nhu nói, gương mặt hơi hất lên, thần thái sang chảnh...!có điều ý tứ như là không được thoải mái đối với Đường Vận.
Đường Vận có chút mông lung, khéo léo thăm dò.
“Cảnh Duyệt và chị Mẫn đây bao năm gắn bó cùng nhau, làm việc rất hiệu quả.
Ngoài Star L tôi tin rằng còn nhiều nhãn hàng uy tín khác phù hợp với chị, huống chi chị đóng phim truyền hình cũng rất có tiếng vang.”
“Cô không cần phải nhắc khéo tôi nhờ Cảnh Duyệt mà tôi mới có được tên tuổi như ngày hôm nay.
Mẫn Nhu tôi nỗ lực làm việc, cũng không bằng quan hệ cửa sau.
Tính tôi thẳng lại càng khó chung đụng với đồng nghiệp và người cộng tác...!nhưng mà, Đường Vận!”
Đường Vận bất giác lạnh sống lưng, Mẫn Nhu này là đang có ý gì đây, khó chịu với cô sao chứ? Hai tiếng “Đường Vận!” thốt lên, có phần gay gắt so với cách gọi “Thư kí Đường” khách sáo và xa cách của mọi khi, như nhắc cô thời khắc dầu sôi lửa bỏng đang đến.
“...!cô cũng thật dư hơi! Đi xin xỏ cho tôi