Hai người cứ quấn quýt lấy nhau suốt một đêm dài.
Cận Chí Minh ôm ghì lấy vòng eo của Đường Vận, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô.
“Có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Đường Vận dụi mặt vào vòm ng ực của Cận Chí Minh, sau đó thì cắn mạnh xuống một dấu.
“Nếu không phải em thường xuyên luyện tập thể thao, chắc xương sống đã gãy.”
Cận Chí Minh bật cười thành tiếng.
Anh dùng tay xoa xoa chỗ bụng dưới của cô, tựa như an ủi.
Lúc này Đường Vận ngước mắt lên nhìn, có chút do dự nhìn sâu vào ánh mắt của Cận Chí Minh.
Nhưng cô không thốt ra lời nào.
Cận Chí Minh đưa tay véo vào mặt cô một cái, giọng trầm xuống: “Em muốn hỏi gì?”
“Chỉ sợ làm anh mất hứng...” Đường Vận lém lỉnh liếc xéo Cận Chí Minh một cái, làm như vu vơ nói, “Anh vừa rồi kiềm chế tốt như vậy...!thật sự có tu luyện.”
Cận Chí Minh lật người, ôm lấy bầu mặt nhỏ nhắn của Đường Vận hôn xuống làn môi mềm của cô, không ngừng dây dưa.
Sau đó thì trầm khàn thốt lên theo từng đợt hôn xuống...
“Là có tu dưỡng tốt mới đúng...!Bao năm nay anh từ chối không ít cô gái quyến rũ.
Thật sự là làm khó cho anh.”
“Nhưng anh cũng đã có Ôn Như...”
Cận Chí Minh phì cười, “Cuối cùng em đã chịu mở miệng hỏi, vẫn là rất để tâm đến sự hiện diện của con bé.”
Đường Vận hơi xị mặt.
“Anh nói là chờ đợi em khổ sở, một đằng khác lại đi có một đứa con, không phải quá mâu thuẫn hay sao? Anh đúng là cái đồ giả dối mà...”
“Đường Vận! Em cũng biết nhõng nhẽo ghen tuông nữa sao? Anh chờ em ghen tuông cũng thật vất vả.”
Đường Vận đánh vào ngực Cận Chí Minh mấy cái, ra đòn không hề nhẹ, khiến Cận Chí Minh phải than đau, cô mới chịu dừng lại.
“Em đã thấy hối hận rồi.”
Nhưng Cận Chí Minh lại phì cười.
“Em nhìn Ôn Như có nét nào giống anh chứ, nó rõ ràng là khuôn đúc với em.”
Đường Vận lập tức thấy hồ đồ.
“Ôn Như không phải con của anh? Không đúng không đúng...!nhưng sao lại bảo là giống em chứ?”
Cận Chí Minh chịu thua, cuối cùng cũng thành thật nói: “Ôn Như là cháu ruột của em đấy! Không biết có phải vì chiều với ý của anh hay không, cứ càng lớn lại càng có nét giống với em, khiến anh cứ trông thấy con bé là nhớ em không chịu nổi.”
“Cháu...!cháu ruột của em sao.
Cận Chí Minh! Sao anh càng nói em càng hồ đồ mất rồi.”
“Anh sở dĩ không giải thích với em...!vì muốn thấy em phải để tâm đến, khi ghen tuông con người ta sẽ nhìn rõ tình cảm của chính mình nhiều hơn.
Em cứ đắc ý, ngỡ là anh chắc chắn yêu thích em sẽ không mảy may khẩn trương lo được lo mất đúng vậy không?”
“Cận Chí Minh! Em đang hỏi anh mà? Anh nói vào trọng tâm đi chứ?”
Cận Chí Minh lại cố ý dây dưa, hôn xuống khắp người Đường Vận.
Đường Vận bực dọc phản kháng, nhưng Cận Chí Minh cứ không chịu nói.
Tuy nhiên, Đường Vận như chợt gợi nhớ đến...!không khỏi suy đoán.
“Ôn Như...!có phải là con của Hinh Hinh và...”
Cận Chí Minh cũng dừng lại, anh không ngại nói thẳng cái tên mà Đường Vận ngập ngừng, “Và Cận Úy Thành sao?”
Đường Vận im lặng.
“Mẹ của anh ấy là người gốc Bắc Ireland, nếu thực sự là con của anh ấy ít nhiều cũng có nét lai tây.
Đúng là khi đứa bé chào đời, anh đã làm xét nghiệm ADN, quả nhiên không có chút quan hệ gì với anh.
Không những không phải cháu của anh, mà sau này...!một kết quả khác khiến anh ngạc nhiên hơn hẳn, đó là...!”
Đường Vận nhíu mày ngẫm nghĩ, trong đầu hình dung về những chuyện trước đây, càng suy nghĩ càng có thêm nhiều chuyện không thể hiểu.
“Được rồi, anh sẽ từ từ kể lại cho em nghe sau.”
Đường Vận nhìn sâu vào đôi mắt Cận Chí Minh, đưa tay ra chạm lấy gương mặt của anh, “Chuyện của Hinh Hinh...!chắc là cha của em đã biết.
Mấy năm nay nghe cha kể, anh và ông thường xuyên gặp nhau.
Em còn tưởng...”
“Tưởng