Chiếc máy bay cất cánh, vút cao lên bầu trên và ẩn mình trong những đám mây trắng lượn lờ.
Mọi thứ giống như bị phủ lấp bởi một không gian và thế giới hoàn toàn khác.
Những ngày tháng ngắn ngủi ở Hong Kong biến cố không ngừng, khác hẳn với lần đầu cô đặt chân xuống vùng đất đó, vào Lan Quế Phường kêu ra uống rượu sảng khoái với Cận Úy Thành, Hàn Tước và Trang Dật Thăng, sau đó cao hứng cá cược và đẩy thuyền.
Tối đêm đó cô còn dạo phố uống bia hơi mang hương bị Tây Ban Nha xưa.
Đường Vận nhắm nghiền đôi mắt và hồi tưởng.
Cô không muốn nhớ lại, những tiếng súng nổ, những vẻ mặt oán hận thù ghét cô đến cực độ; không muốn nhớ lại khung cảnh máu me và chết chóc.
Chuyện Simon và gã anh em giống nhau kia không biết trôi về đâu, được xử lý như thế nào, Đường Vận không còn hơi sức bận tâm.
Cô biết sau vụ việc này, Cận Chí Minh đã bị cuốn vào những tranh chấp màu đen kịt.
Cô chỉ biết ngồi đây hy vọng cho anh ấy được bình an.
Về lại Thành Đô, Đường Vận chỉ hưởng thụ cuộc sống thanh bình.
Buổi sáng chạy bộ uống trà chiều, tối đến có thể cùng cha uống rượu Mao Đài nướng thịt và nấu mì bò nóng hàn huyên về chuyện chú bác.
Đôi lúc sẽ nhắc đến Đường Hinh Nhi và Ôn Như.
Hóa ra cuộc sống của Hinh Hinh vô cùng khắc khổ, bị người khác ức hiếp và chà đạp.
Con bé đã khó khăn để vực dậy.
Nhưng nó thật ngốc, cũng giống như Can Vĩ Đình, chỉ biết ôm thù hận để bản thân tha hóa đi đến đường cùng.
Nhưng mà Ôn Như lại may mắn hơn, nó nhận được tình yêu thương lớn lao của Cận Chí Minh.
Cận Chí Minh! Cái tên này lại khiến cô đau lòng.
Hai tháng trôi qua.
Đường Vận hầu như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, gột rửa tâm hồn trở nên bình lặng.
Cô một mình đến Nga Mi Sơn thắp nhang cầu nguyện.
Nghe tiếng chuông ngân vang, nhìn bầu trời mây mù trắng xóa.
Thời tiết đã bắt đầu nổi gió, Đường Vận choàng chiếc khăn len mà trước đây Cận Úy Thành tặng không nỡ dùng vẫn còn mới toanh.
Sau đó bắt đầu nghĩ đến con người này.
Cô đối với anh là gì? Cô đương nhiên nhìn ra được.
Cô chưa từng quên được Cận Úy Thành.
Nhưng cô lại đi xót xa và rung động với Cận Chí Minh.
Đó là hai loại tình cảm với cung bậc cảm xúc khác biệt nhau.
Nhưng cô trách mình ngu ngốc không biết phân biệt rõ ràng.
Đường Vận nhìn ngắm mây trời và non núi, đứng ngây người như vậy gần 1 giờ đồng hồ.
Lúc cô quay người qua lại chạm mặt với một người đàn ông cũng đứng cách xa cô.
Dáng dấp cao lớn oai phong, trên cổ khoác choàng chiếc khăn len cặp với cô.
Cận Úy Thành của lúc này mang vẻ thư sinh học giả, không có bóng dáng của kẻ lãnh đạo sát phạt tàn nhẫn, không có những mưu toan tranh chấp.
Anh ấy đứng như vậy bao lâu rồi? Là vì nhìn cô sao?
“Cận tổng!”
Đường Vận tiến lại gần, nở nụ cười với anh.
Cô cũng biết, đây không phải ngẫu nhiên trùng phùng, nhưng mà không tránh khỏi cảm động.
“Nơi mà chúng ta nhiều lần lỡ hẹn, cuối cùng cũng gặp nhau ở đây.
Thời gian này em khỏe chứ? Trông sắc mặt đã hồng hào tươi tắn hơn.”
Cận Úy Thành và Đường Vận nắm tay nhau đi xuống bậc thang dốc núi, bước đi nhịp nhàng cẩn thận.
“Được ở bên cạnh cha mẹ, em thấy rất yên bình.
Ăn uống luôn rất ngon miệng.
Còn anh?”
“Nhớ em!”
Đường Vận im lìm