Đường Vận vội vã tháo dây an toàn và mở cửa xe đi ra ngoài, từ đầu chí cuối hoàn toàn phớt lờ Cận Úy Thành.
“Lưu Ân!”
Lưu Ân nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình vui vẻ xoay mặt lại, còn chưa kịp nói gì nụ cười trên môi tắt lịm:
“Cận tổng!” Lưu Ân tôn trọng chào Cận Úy Thành trước, ánh mắt có hơi nặng trĩu.
Cận Úy Thành gật đầu, nhìn người thanh niên trước mặt với biểu cảm đó còn không đoán được là trạng thái gì.
Đường Vận quay qua cúi đầu với Cận Úy Thành: “Cảm ơn Cận tổng đưa về ạ.”
“Em trước đó nói mời cà phê tôi nhỉ? Vẫn còn sớm...”
Đường Vận chợt lạnh sống lưng.
Cận Úy Thành có lẽ không phải đùa, anh ta có thâm ý gì khác không? Cô nhìn Lưu Ân trong lòng áy náy, cô tiến lại, chủ ý nắm vào lồng bàn tay của anh như an ủi:
“Sao anh đột ngột trở về Thượng Hải? Tay anh lạnh rồi, anh về nghỉ ngơi sớm, trông anh rất mệt mỏi.”
Lưu Ân gượng cười, vẻ mặt nặng nề: “Chuyện ở Bắc Kinh không được thuận lợi, nhưng không sao đâu, cả đoàn vẫn tốt.
Anh mua ít đặc sản Bắc Kinh cho em, ngày đó em về vội quá chúng ta còn không được đi dạo mua sắm gì.”
“Không quan trọng đâu.
Em chỉ lo anh vất vả.”
Đường Vận đón nhận túi quà từ chỗ Lưu Ân, dịu dàng nhìn vào mắt anh, trao trả tình ý.
Cô không muốn anh đứng trước Cận Úy Thành có chỗ mủi lòng.
Lưu Ân nhìn đến Cận Úy Thành lại nhìn vào gương mặt trái xoan đáng yêu của Đường Vận cảm giác xa xăm, anh cười buồn:
“Anh về nghỉ ngơi sớm, gần hai ngày không chộp mắt rồi.
Cũng thật nhớ em nên vội đứng đây đợi.”
Đường Vận ngượng ngùng, khẽ buông tay Lưu Ân ra vuốt nhẹ túi quà.
“Cảm ơn anh.”
Lưu Ân hướng Cận Úy Thành gật nhẹ đầu, coi như qua loa chào anh ta rồi quay trở ngược vào trong xe.
Anh quyến luyến quay lại nhìn Đường Vận một cái rồi đề máy cho xe chạy đi.
Đường Vận thu lại nụ cười ở trên môi nghiêng người nhìn đến Cận Úy Thành, cô lê bước đi vào trong con hẻm, chẳng màng tiếp chuyện.
Cận Úy Thành không nghĩ mình mặt dày còn đi theo người con gái đó, chỉ có điều chuyện liên tiếp xảy ra khiến anh không tài nào thả lỏng nỗi.
Thái độ của Đường Vận càng khiến anh tức điên lên.
Nếu không phải ngày thường tâm trạng quen được khống chế tốt, anh đã lao đến bấu mạnh vào vai của cô ấy và có thể ngớ ngẩn hỏi “Tại sao?”.
Cả hai cùng vào trong Coffee House duy nhất của con đường mà khi trước cùng đi ngang qua, chọn chỗ ngồi và order thức uống.
Mãi một lúc lâu chẳng ai nói với ai lời nào.
Cận Úy Thành nhìn ra bên ngoài những ánh đèn nhỏ xinh chớp tắt, tâm tư trôi dạt về một nơi xa xôi, có lẽ anh ngộ nhận cũng có lẽ do anh hoài niệm về cảm giác xưa cũ...!Anh biết mình nên dừng lại.
Đường Vận bấu chặt vào gấu váy, dùng dũng khí cuối cùng trải lòng với người đàn ông đối diện:
“Cận tổng! Cả ngày tôi làm việc, hết mình với Cảnh Duyệt, chạm mặt và tiếp xúc với anh.
Tôi chỉ muốn là chính mình có một khoảng thời gian riêng tư, ngại để anh chiếm dụng hết.”
Cận Úy Thành nghe vào tai từng lời từng chữ rất rõ ràng, không phải vì một tình cảnh khó xử nào ép buộc...!mà đây chính là mong muốn thật sự của người con gái ấy.
Anh không nghe nhầm, không hiểu nhầm...
Cận Úy Thành cảm nhận được chan chát tận đáy lòng, không đến mức tột cùng khó chịu nhưng anh cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của mất mát và nỗi không cam tâm.
Những người con gái anh đối đãi chân thành luôn như vậy khiến anh muốn từ bỏ lòng tha thiết nhiệt thành.
Anh nhìn vào mắt của Đường Vận nhẹ nhàng nói với cô ngắn gọn hai chữ: “Được rồi.”
Anh đứng bật dậy, không muốn tiếp tục mặt đối mặt với Đường Vận nữa, dứt khoát rời đi.
Đường Vận hít thở thật sâu, hai tay thả lỏng nhưng cảm giác nặng nề nơi lồng ng.ực.
Chuyện xảy ra ra khiến cô suýt bật khóc.
Cô làm đúng hay sai? Cô như vậy, có phải thất thố lắm không? Cận Úy Thành từ đầu chí cuối không có làm khó cô, cũng không có đáng ghét đến mức khiến cô