Đường Vận len lén nhìn về phía Cận Úy Thành, thấy anh ta một vẻ lạnh nhạt, không chút mảy may gợn sóng, còn chẳng biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Hay là đang giận cô?!
“Nhìn rất có tư vị...!Sắc bén như thế!” Cận Chí Minh cũng cầm lấy quyển tạp chí, nhìn ngắm và đánh giá.
Đường Vận quay sang nhìn Trang Dật Thăng, hào hứng góp lời khen: “Anh Trang à, anh thật có mắt nhìn ngọc.
Chị ấy khí chất thanh cao, nhưng dũng cảm đầy mình, và rất trọng tình.
So với hình trong tạp chí bên ngoài càng đặc biệt ưu tú.”
Đường Vận dứt lời mọi người đều một dạng ngỡ ngàng, ngay cả Cận Úy Thành cũng chú ý đến khe khẽ nhướng mày.
Trang Dật Thăng nghe tới càng phấn khích, vồ vập hỏi: “Nói như thế em và cô ấy có quen biết? Vừa nãy em còn bảo người nhà của em sống cạnh khu chung cư cao cấp Hỉ Thước, nơi đó là nhà ở xã hội do chính phủ cấp riêng cho cán bộ viên chức bậc cao, người thường không ở được đâu.”
Đường Vận ngượng ngùng.
Hàn Tước và Cận Úy Thành đúng lúc ánh mắt chạm nhau.
Gia cảnh của Đường Vận cho đến lúc này vợ chồng Hàn Tước vẫn chưa nói lại với Cận Úy Thành, và anh thật sự sau khi được Hàn Tước nhận định cũng không còn vướng bận nghi hoặc nữa.
Nhưng là bây giờ nghe cô ấy và Trang Dật Thăng nhắc tới thì nổi lên ý hiếu kì rất rõ.
“Chị An Kiệt từng là cấp dưới của cha em.
Là học tỷ thân thiết của em gái em Đường Nghiên.”
“Wow...!Đường Vận à! Nhà em đều xuất thân cảnh sát sao?” Trang Dật Thăng cảm khái kêu lên, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đầy ắp ngưỡng mộ.
“Hèn gì trông em có khí chất của nữ trung hào kiệt như vậy.
Cha của em công tác ở đâu?” Cận Chí Minh một thoáng bàng hoàng, không giấu được hiếu kỳ mà hỏi đến.
Trang Dật Thăng gật gù, sau đó cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Nếu cha cô ấy chỉ là cảnh sát bình thường thì chưa chắc đã được lưu trú ở nơi đặc biệt như vậy.
Hàn Tước chủ động giải đáp nghi vấn thay cho Đường Vận, một vẻ thản nhiên nói: “Cha của Đường Vận là Cảnh ti cấp 1, mẹ là Phó thị trưởng Thành Đô.
Ông nội quân hàm thiếu tướng công tác Bộ quốc phòng khu vực biên giới Nga – Trung.
Các người tranh thủ nịnh bợ nào.
Nhất là cậu đấy Tiểu tam!”
Trang Dật Thăng đưa ngón tay cái lên trước mắt, hăng hái biểu quyết.
Nhân viên nhà hàng lần lượt đem thức ăn lên bàn, khui rượu và rót đều giúp mọi người.
Bấy giờ có nam nhân viên khác đi đến, mang bông băng y tế và nước khử trùng lại đưa đến cho Cận Chí Minh.
“Vì tôi mà khiến em bị thương, hãy để tôi giúp em nhé, không thuận tay nên em không tự băng lại được đâu.”
Cận Chí Minh dứt lời liền kéo Đường Vận ra khỏi ghế, hai người ra chỗ khuôn viên nhỏ trong khu phòng đại khái tìm chỗ ngồi xuống.
“Anh đừng bận tâm quá, chỉ hơi rát nhẹ, tôi vẫn chịu được.” Đường Vận trấn an.
Chí Minh nhìn vết thương thì khẽ nhíu mày, vết trầy không hề nhẹ, khả năng không chú ý sẽ để lại sẹo.
Anh lại thì thầm câu nói cũ:
“Con gái, dẫu sao không nên để lại sẹo ở tay như thế.
Tôi sẽ trả đũa thay em, tuyệt đối không bỏ qua chuyện lần này.”
Đường Vận ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cười khẽ, ánh mắt nhất thời liếc về chỗ bàn ăn nhìn bóng lưng cao lớn của Cận Úy Thành.
Anh ta mãi cũng không nói chuyện đến cô, quả nhiên giận rồi.
Cô khẽ hỏi nhỏ bên tai Cận Chí Minh.
“Anh biết Mẫn Huyền đó chứ? Tôi theo Cận tổng bao năm chưa từng thấy anh ấy xúc động như ngày hôm nay.”
Cận Chí Minh đang chăm chú dùng đầu bông gòn tẩm thuốc khử trùng chạm đều lên mặt vết thương, không thấy cô ấy có phản ứng đau đớn gì ngược lại bên tai còn nghe cô dọ hỏi anh một cách thản nhiên.
Anh vẫn vậy, thật tập trung khử trùng đồng thời tán vết máu khô, anh đáp: “Chị ấy là thanh mai của anh hai.
Tình cảm với nhau rất tốt.
Tuy nhiên khi sang Úc du học, cả nhà