Đường Vận xua tay: “Tôi hơi ngượng ngùng.
Vả lại không chịu được âm thanh lớn vọng vào tai.”
“Không ai để ý em đâu, thấy thích cứ ra đó nhảy.” Trang Dật Thăng thật tình khuyến khích.
Đường Vận bĩu môi.
Lúc này Quản lý mở cửa phòng.
Nhân viên phục vụ mang rượu và trái cây vào trong.
Màu sắc pha trộn giữa các loại rượu cũng thật bắt mắt khi hòa với ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, có đến rất nhiều loại mang ra cùng một lúc, trong những ống thủy tinh xếp chung.
Tiếp đến có hơn sáu cô gái trẻ đi cùng vào bên trong.
Đường Vận hơi ngạc nhiên, có chút ngoài dự liệu nên đứng hình mất vài giây.
Cô quên mất, mấy gã đàn ông này đến đây đương nhiên sẽ không để chính mình tẻ nhạt uống rượu.
Chỉ là...!Hàn Tước?!
Các cô gái trẻ trung ăn mặc thời thượng đi đến chỗ ba người đàn ông ngồi xuống.
Trái với suy nghĩ của Đường Vận, các cô gái ở đây không chỉ có vẻ ngoài tương xứng mà ứng xử cũng khôn ngoan và chừng mực.
Động thái mời rượu và cách bắt chuyện hết sức từ tốn, khéo léo, với giọng nói dịu dàng thướt tha, lại đều sỏi tiếng Phổ thông nữa.
Cảm giác khi gần gũi thì cũng khá dễ chịu.
Đường Vận vẫn được xếp ngồi cạnh Cận Úy Thành, bên trái bên phải vẫn là hai cô gái trẻ khác, họ còn thân thiện bắt chuyện với cô.
Đường Vận lịch sự đều đáp trả lại từng câu một.
Cận Úy Thành luôn được các bóng hồng thầm thương trộm nhớ tuy nhiên không mấy ai có can đảm đi quấy nhiễu anh ta.
Nhưng ở Hong Kong thì khác, các cô gái không biết anh là ai, chỉ xét đoán từ bề ngoài, cho nên vẫn giữ ý tiếp cận muốn được giao lưu với anh nhiều hơn.
Ba người đàn ông ưu tú với ngoại hình thu hút phái đẹp, được tiếp rượu và chuyện trò với họ còn gì tốt hơn, các cô gái ấy rất nhiệt tình tạo đề tài, gợi mở những trò chơi để tăng phần hứng thú.
Cận Úy Thành khá lạnh nhạt, nhưng có vẻ như tâm trạng vì vậy mà thả lỏng không ít.
Anh nhìn qua Đường Vận, cô hiện tại đang rất gần với anh, cơ thể như muốn dựa sát vào nhau.
Cô cũng rụt rè trở lại, mặc dù có tham gia cuộc vui với các cô gái nhưng vẫn bẽn lẽn và không có được thả lỏng.
Cận Úy Thành lâu lâu không kìm chế được sẽ làm như vô tình động chạm với Đường Vận, rồi nhìn cô ôm vẻ mặt ngượng ngùng.
Cô ấy thật sự vẫn còn rất trẻ con và non nớt.
Ngày thường làm việc luôn trong trạng thái nghiêm nghị và thuần thục, ra dáng một Trưởng phòng chuẩn mực.
Thực sự cứ như vậy có hơi gò bó chính mình.
Nhưng cô vẫn chính là cô, một cô gái nhỏ ít trải sự đời và vô cùng lương thiện.
Anh để ý cô như vậy cũng chỉ ứng phó qua loa bằng cách ngượng ngùng và né tránh.
“Vui không?” Cận Úy Thành bên tai khẽ hỏi.
Đường Vận nghe nhột bên tóc thì quay người lại, tư thế cứ như bị Cận Úy Thành ôm lấy, cô đề phòng theo bản năng đặt một tay lên bờ ngực săn chắc của anh ta cố tạo khoảng cách, lại không biết được động tác ấy có bao nhiêu mập mờ.
“Vui ạ.
Cận tổng! Anh uống ít quá đó, như vậy không công bằng.” Đường Vận thoáng say nên vẫn vô tư trách móc.
Cận Úy Thành cuối cùng không kìm chế được đã véo mạnh vào má của Đường Vận, da cô mịn màng bị anh véo lấy thật thích, trông cô cũng càng đáng yêu.
Anh bật cười, cười rất tươi.
“Thư ký Đường à, em thật biết cách hấp dẫn tôi.”
“Anh cũng vậy đó, Cận tổng!”
Cận Úy Thành nghe không lầm.
Nhưng lời cô vừa nói có phải thật không? Anh lại không dám hỏi thêm lần nữa.
Chỉ thều thào: “Bao giờ thì chúng ta mới có thể hôn nhau được.”
Đường Vận loáng thoáng bên tai, hết sức mơ hồ, cô cuối cùng không mở mắt nổi, khẽ khàng gật gù rồi nhắm mắt thiếp đi.
Cận Úy Thành đón lấy cả người của Đường Vận dựa người hết vào anh, đầu gục xuống vai, dễ chịu chiếm tiện nghi của anh như vậy...!Hóa ra Thư kí Đường say rượu sẽ lại ngoan ngoãn như thế ư? Úy Thành buồn cười, vương vấn cảm xúc rung động bất chợt vừa xuất hiện ấy, anh lưu luyến ôm lấy thân người mảnh mai nhỏ gọn vào lòng, nghĩ đến việc cả đời có thể bên nhau vậy mãi.
Lúc Cận Úy Thành ngước mắt lên thì bắt