Lưu Ân đang trò chuyện với mấy đồng nghiệp thì nghe tiếng gọi tên mình vang lên, mà giọng nói...!không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán biết là ai.
“Lưu Ân!”
“Đường Vận!”
Lưu Ân xin phép mọi người rồi đi đến chỗ Đường Vận đang đứng, anh và cô chủ động tìm một chỗ khuất người để nói chuyện.
Đường Vận nhìn thấy Lưu Ân tuy là vui vẻ trong lòng nhưng nghĩ lại vẫn có phần giận dỗi, cô lập tức trách móc:
“Không nghĩ đến anh sẽ tham dự hội thao này.
Nghe nói các anh làm báo cáo một dự án quan trọng còn phải cách ly cả nhóm ở trong một khách sạn cao tầng, không được tiếp xúc người ngoài, càng không được tùy ý sử dụng điện thoại.
Ngờ đâu...!Lại chẳng gọi điện thoại cho em.
Lưu Ân! Anh có lúc thật vô tâm.”
Lưu Ân trầm ngâm.
Đường Vận để ý kĩ thì thấy điểm bất thường trên nét mặt của anh.
Cô mông lung chẳng biết nói gì tiếp tục, sau đó ngẫm nghĩ liền lấy chiếc hộp trong túi xách ra đưa đến trước mặt Lưu Ân, cao hứng nói:
“Quà tặng anh nè.
Là do em tự chọn.
Em nghĩ rằng sẽ hợp với anh.
Mong là anh sẽ thích.”
Lưu Ân không đưa tay ra nhận, ánh mắt thì nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia.
Đường Vận cảm giác không đúng lắm liền quyết định hỏi thẳng:
“Anh sao thế? Chẳng phải nói đợi em trở về Thượng Hải chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, sẽ...”
Đường Vận nghẹn lại, cô đã nói đến nước này mà anh ấy vẫn như cũ không có cảm xúc hay mặn mà muốn lắng nghe.
Lưu Ân nhìn về gương mặt xinh xắn của Đường Vận muốn chạm vào lại muốn cách xa...!Anh nhìn cô thật kĩ, cuối cùng cũng thốt lên lời cần nói: “Đường Vận à, chúng ta không nên có bắt đầu.
Quà này anh không dám nhận.”
“Okay! Em hiểu.”
Đường Vận không nhìn đến Lưu Ân nữa dứt khoát xoay lưng đi.
Cô đi như trốn chạy, sợ sệt bị đối phương nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này.
Cô ngồi bệt xuống chỗ mặt hồ nhân tạo khuất trong khóm trúc, ngồi ngây ngốc như vô hồn.
Trong đầu thì đối nghịch hoàn toàn, cứ không ngừng thúc giục cô ra ngoài sảnh tiệc và đón tiếp Cận Úy Thành.
Nhưng là...!cô không đi nổi.
Cô cảm thấy hai chân nặng trĩu, và cả người cũng nặng trĩu.
Nước mắt không có rơi, tròng mắt thì lại cay xè.
Hóa ra sự thật chính là như thế, không phải vô tâm, không phải bận rộn...!Chỉ là vì không có thật lòng thích cô.
Vì sao? Anh ấy ngốc à? Rõ ràng ân cần, dịu dàng với cô như vậy...!Cô không muốn làm nũng hay cố ý dây dưa với người mình thích để được anh ta theo đuổi nhiệt tình và dốc lòng chiều chuộng, lấy lòng.
Cô thực tế và tôn trọng đối phương...!Kết quả lại như một trò đùa với cô.
Hay còn có lý do nào khác? Anh ấy đang gặp trở ngại trong cuộc sống và công việc? Nhưng nếu là như vậy, cô càng là đối tượng thích hợp bên cạnh động viên, an ủi cho anh mới đúng.
Đường Vận nghịch nước trên mặt hồ loáng thoáng thấy bóng mình chờn vờn dưới mặt nước.
Cô tự trấn an và cổ động bản thân...!Cô vẫn còn trẻ, chuyện hẹn hò thật ra không cần quá câu nệ.
Sau đó lại suýt nữa thì nghẹn lại.
Nhưng đây có tính là mối tình đầu của cô hay không? Cô thê thảm như vậy, bị từ chối...!Cô thật sự đã bị từ chối tình cảm?
“Đường Vận!”
“Hả?” Đường Vận giật mình quay đầu lại.
Không nghĩ tới cô núp kĩ vẫn bị tìm ra...!Lại là anh ta, Cận Chí Minh.
“Anh không phải theo dõi tôi chứ? Anh nghe được gì rồi.”
“Tôi mất lịch sự vậy ư? Đi nghe em và người đàn ông khác tâm tình.
Mà khoan đã...!Em buồn bã ngồi đây như vậy, càng giống thất tình hơn.”
Đường Vận vừa buồn vừa xấu hổ, cuối cùng không chịu được liền úp mặt xuống gối, nức nở một trận lớn.
Cận Chí Minh trông thấy liền lúng túng không biết ứng phó như thế nào.
Anh quên mất người ta chỉ là cô gái nhỏ mới đôi mươi.
Thật sự luôn bị hình tượng nghiêm túc của cô ấy đánh lừa, nên đã không bao giờ để ý tâm trạng và sức chịu đựng của cô trong lúc có thể yếu đuối như thế này đây.
Vừa nãy trông thấy bộ dạng của Đường Vận chạy ra ngoài, thần sắc ảm đạm, ánh mắt ngấn lệ, so với lúc phấn khởi trước đó hoàn toàn khác biệt.
Có ngốc cũng biết cô ấy bị người đàn ông họ Lưu kia bạc bẽo rồi.
“Đường Vận! Khóc xong thì mau ra tiếp khách cùng Cận tổng của em.
À, tôi tìm em cốt là muốn, một lúc nữa thử thách theo cặp, chúng ta sẽ chung đội.
Em thân thủ và thể lực tốt đến vậy, cùng đội với em chắc chắn thắng.
Tôi may đâu còn được thơm lây.”
Đường Vận sụt sùi một lúc thì ngẩng đầu