“Cận tổng, không nhắc tới công việc vậy tôi có thể thắc mắc một chút với anh được không? Khi nãy tôi nghe anh Trang gọi anh là “lão đại” còn nhắc đến “lão nhị” và tiền bối Giang?”
Cận Uý Thành rất không hợp lệ nhếch môi, bâng quơ chế giễu nói:
“Trang Dật Thăng thì được gọi là tiểu tam*.”
*Tiểu tam còn được hiểu là: kẻ thứ ba (nhân tình)
“Hả?” Đường Vận không giấu được nở nụ cười, cô biết mình vẫn nên hiểu theo đúng nghĩa đen của câu chữ.
Cận Uý Thành vì nụ cười của Đường Vận mi mắt cứ giật giật không nói rõ cảm xúc, chỉ thấy nụ cười đó quá ư là chói mắt.
Mà người con gái đó vẫn còn nỗi hứng thú tiếp tục thắc mắc với anh:
“Cận tổng à, vậy lão nhị là ai? Cũng làm trong Cảnh Duyệt luôn chứ? Ba người như vậy… là anh em kết nghĩa sao ạ?”
“Không muốn nói.” Cận Uý Thành thẳng thắn đáp, không ngại cắt đứt ý tò mò của Đường Vận.
Đường Vận thật sự bị câu trả lời đó làm cho đứng hình, nhận thấy xấu hổ chỉ biết mím môi xoay mặt đi.
Cận Uý Thành cũng xoay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé môi ẩn hiện ý cười.
Đường Vận! Cái tên nghe cũng thật lạ tai.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Cận Uý Thành nghe được cái tên này.
Vào hai năm trước Cận Uý Thành đã muốn chuyển đổi Giang Linh Ngọc đến phòng ban khác, với quan hệ của cô ấy và lão nhị để cô làm thư ký thân cận cho anh thật không thích hợp.
Nhưng Cảnh Duyệt trong giai đoạn mấu chốt ấy rất cần đến người thành thạo mọi việc như cô theo bọn anh hỗ trợ.
Anh sau đó tìm gặp Linh Ngọc, muốn cô đào tạo người mới thay thế cô, hai năm sau khi Giang Linh Ngọc nhắc đến cái tên Đường Vận Cận Uý Thành hoàn toàn không chút ấn tượng gì cho đến khi anh xem qua profile của Đường Vận.
Profile thật sự ấn tượng.
Chỉ mới 20 tuổi đã dẫn đầu nhóm sinh viên ưu tú tốt nghiệp ngành Tài chính của Trường Đại học danh giá bậc nhất ở Thượng Hải như là Thanh Hoa; hai năm ngắn ngủi ở Cảnh Duyệt cũng lập không ít thành tích còn vào nhóm hỗ trợ làm Bản dự thầu.
Chỉ là Đường Vận tuổi đời vẫn còn quá trẻ, sẽ không tránh khỏi có lúc xử lý công việc non nớt và cảm tính, cách đối nhân xử thế còn vụn về.
Lắm lúc Cận Úy Thành đã thực sự vì cô gái nhỏ này làm cho phân tâm…
Câu lạc bộ MilanA quá đỗi sang trọng, chỉ mỗi khu vực bể bơi, suối nước nóng thôi đã trải rộng và được bày trí hết sức là hoành tráng và xa hoa, hệ thống nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.
Đẳng cấp con người chỉ cần bước vào đây đã có thể được nâng lên mấy bậc.
Đường Vận biết cô đến đây đương nhiên không giống Cận Uý Thành là để hưởng thụ, cho nên sau khi được anh ta nhắc nhở không được gọi món cô cũng chẳng dám nề hà tạo phiền phức cho chính mình tự học làm quý cô sang trọng.
Cô chỉ đến tắm mát để phủi lớp khói bụi có trên người cho thoải mái và nhờ phục vụ giặt khô quần áo giúp mình.
Đường Vận trở vào phòng nghỉ bắt đầu mở máy tính sau đó rót cho mình cốc nước.
Sắp tới Cảnh Duyệt sẽ làm dự án nhận quyền đại lý về dòng sản phẩm nội thất cao cấp của Công ty Mộc Vương ở Đại lục, đối thủ cạnh tranh lớn nhỏ đến từ các nơi có rất nhiều.
Bao gồm các công ty đại diện đến từ Bắc Kinh, Hong Kong, Đài Bắc, ngay cả Thượng Hải còn có Doãn thị - đại diện lâu nay luôn muốn hợp tác mật thiết với Cảnh Duyệt, lợi thế của Cảnh Duyệt có tốt mấy trong lần cạnh tranh này cũng chỉ dám chắc tầm 50% mà thôi.
Đường Vận được hẳn hòi giao cho kế hoạch lấy quyền đại lý của Công ty Mộc Vương với Phó Giám đốc Lưu Phòng Kế hoạch và Phát triển, cho nên tâm trí của cô thời gian này cực kỳ bận rộn.
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải là loại nhạc chuông quen thuộc mà Đường Vận vẫn hay nghe, giai điệu trầm lắng xao động trong đoạn giao hưởng mang hơi thở Anh quốc cổ điển.
Đường Vận có vài giây thất thần, sau đó mới phát hiện ra đó là chuông báo cuộc gọi đến của chiếc điện thoại cá nhân mà Cận Uý Thành khi nãy giao cho cô tạm giữ.
Đường Vận cầm chiếc điện thoại lên xem, tên người hiển thị trên màn hình là "Cận lão