Lưu Ân lật xem tạp chí, tay nâng cốc cà phê lên thưởng thức, biểu cảm thản nhiên như chẳng hay biết đến biến động của anh ở Cảnh Duyệt.
Lãnh Tư Kỳ nhìn vẻ mặt ưu tư đó rất đỗi quan tâm, cô gắp thêm ít thịt nai vào đĩa sứ trước mặt anh, quan tâm nói: “Anh đừng xem tạp chí nữa, cũng ít uống cà phê lại đi.
Thức ăn nhiều như vậy mà không động đến.”
“À, được rồi.”
“Anh quan tâm đến tạp chí phái đẹp nữa à?”
“Cảnh Duyệt lấy quyền đại lý hãng tinh dầu thơm ở Hong Kong, anh đang nghiên cứu thị trường này, để nắm bắt.”
“Cha của em đang kế hoạch thu mua ba cái vỏ, anh đầu tư vào cổ phiếu bên đó còn hay hơn.”
“Đã mua rồi.” Lưu Ân cúi đầu ăn vội mấy miếng thịt nai rưới sốt mà Lãnh Tư Kỳ vừa gắp cho, sau đó lại ngẩng mặt muốn nói tiếp thì nghe tiếng kêu sau lưng làm cho bất ngờ.
“Lưu Ân!”
Lãnh Tư Kỳ lạnh lùng nhìn người con gái đang đến gần, liếc nhẹ một cái, sau đó hững hờ nhìn ra ngoài cửa không màng để tâm.
“Đường Vận? Có chuyện gì thế?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi rõ với anh, sang bên kia nói một lúc được không?”
“Có chuyện gì mà không nói ở đây được chứ? Em cứ thẳng thắn.
Tôi không ngại.” Lưu Ân hừ lạnh, làm ra vẻ lạnh lùng.
Đường Vận không nhịn được, rít nhẹ vào tai đối phương.
“Chuyện anh làm sổ sách giả...”
Lưu Ân sững người, nhìn sang Tư Kỳ sau đó vội vã kéo Đường Vận đi đến góc khuất người, căng thẳng gằn từng tiếng:
“Em nói điên cái gì? Đường Vận, em đừng sinh chuyện vô lý.”
“Anh bán đứng tôi.
Lưu Ân! Anh quá đáng lắm.”
“Tôi không sợ.
Mặc kệ em.”
“Vì có Lãnh thị chống lưng rồi, đúng không?”
Lưu Ân nhìn gương mặt vốn dĩ xinh đẹp ấy lại nồng ý mỉa mai anh, trong lòng rất nhanh đã sinh ra oán hận.
Lưu Ân nhếch môi, tay nâng nhẹ chiếc cằm của Đường Vận lên, giống như hận thù: “Còn cô hống hách như vậy, là vì có Cận Úy Thành chống lưng? Đường Vận, cô thanh cao bao nhiêu chẳng phải cũng đã lên giường với hắn.”
Đường Vận gạt tay Lưu Ân ra khỏi, không dám tin những lời vừa nghe thấy.
Lưu Ân như một người hoàn toàn khác.
“Anh đi tin những lời đồn vô cớ, cho nên đã khinh ghét tôi?”
Thật ra bị người mình thích phủ định còn có loại tư vị không thua cho đau lòng.
Đường Vận suýt nữa thì rơi xuống nước mắt.
“Những lời đồn đó là từ miệng tôi mà ra.”
“Anh đã đến Hong Kong.”
“Phải.
Không đến thì làm sao nhìn ra bộ mặt thật của cô.
Tôi còn ngu ngốc muốn cho cô bất ngờ, muốn nghiêm túc bày tỏ tình cảm mình dành cho cô...”
Đường Vận lùi lại bước chân, cô lắc đầu: “Không phải như những gì anh hình dung...”
“Lưu Ân! Hai người đã tâm tình đủ chưa?”
Lãnh Tư Kỳ mím môi giận dỗi.
Lưu Ân bước ra tạo khoảng cách với Đường Vận, trong lòng rối như tơ vò, buồn chán cực độ.
Đường Vận muốn rời đi thì bị Lãnh Tư Kỳ níu áo lại, đanh thép cảnh cáo: “Cô đừng lẳng lơ dây dưa với bạn trai của tôi nữa.
Tôi sẽ không nhân nhượng...”
Đường Vận cáu giận hất thật mạnh Lãnh Tư Kỳ, hậm hực muốn đáp trả lả lại thì bên này Lưu Ân chạy đến đỡ lấy bạn gái, gằn giọng chỉ trích:
“Cô điên sao, cô ấy đang mang thai đó.”
Mang thai?
Vậy từ bao giờ họ đã ở bên nhau rồi? Cô đúng là ngu muội và khờ dại.
Ngày hôm nay xem như làm chuyện thừa.
Đường Vận xoay lưng bỏ đi.
Đi như chạy, muốn thoát khỏi và trốn tránh kích động đang tồn tại trong cô.
Vậy từ bao giờ họ đã ở bên nhau rồi?
Đường Vận xoay lưng bỏ đi.
Đi như chạy, muốn thoát khỏi và trốn tránh kích động đang tồn tại trong cô.
Vừa lao ra khỏi nhà hàng Nana thì Đường Vận bất chợt bị ai đó kéo giữ cánh tay.
Cô mạnh mẽ vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng vẫn không cách nào lay chuyển được sức lực của đối phương.
Cô bị kéo lên xe...!như điên dại gào thét: “Cận Úy Thành khốn kiếp! Anh đã biết hết tất cả vẫn mặc tôi ngốc nghếch lao vào.
Anh âm thầm cười nhạo đúng không? Các người có tiền có địa vị thì luôn nghĩ mình bản lãnh bằng trời.
Tôi khinh.”
Đường Vận òa khóc.
“Thật sự là một lũ gian dối...!Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Cận Úy Thành giúp Đường Vận thắt dây an toàn bị cô hết đấm rồi lại đánh vào người liên hồi.
Bộ dạng nông nổi trẻ con này thật sự là lần đầu anh gặp phải.
Nếu đổi lại là cô gái khác quấy phá than