“Cận Úy Thành thối tha!”
Thối tha? Chưa bao giờ có ai mắng anh như thế.
Đường Vận tiếp tục vung tay thật mạnh đánh vào bả vai của Cận Úy Thành sau đó mới xoay người chạy đi chỗ khác.
Cận Úy Thành hít thở, giận đến tái mặt.
Cô đang ngốc nghếch gì nữa đây? Có lẽ lại ghen tuông với Mẫn Huyền, hay là...!đã nghe thấy những lời yêu thương Mẫn Huyền vừa nói gây khó chịu.
Cận Úy Thành nhìn qua Mẫn Huyền nước mắt ngấn lệ, trong lòng không khỏi xót xa.
“Em trở về phòng nghỉ ngơi đi, khuya rồi.
Anh đi xem cô ấy thế nào.”
Cận Úy Thành buông tay Mẫn Huyền ra sau đó đi đến phòng của Đường Vận đập cửa.
“Em không ra mở cửa tôi bảo người đốt khu này thành kho.”
“Anh hù trẻ con sao?”
Đường Vận đương nhiên không vì lời hù dọa của Cận Úy Thành mà đi ra mở cửa, chẳng qua cô không muốn để Mẫn Huyền kia chiếm dụng gã đàn ông này, cô vất vả cứu sống anh ta kia mà, phải để cô tùy ý chém giết mới phải.
“Vẫn còn khỏe khoắn như vậy thì thật tốt.”
Cận Úy Thành mỉm cười đi vào bên trong tay không quên giúp cô khóa trái cánh cửa.
“Em lại giận dỗi? Đừng cứ hễ chưa hiểu sự tình đã đi ghen tuông như vậy, sẽ khiến chính mình khó chịu...!Em ngủ cả buổi thức dậy chưa ăn gì?”
“Tôi lúc về đến đã ăn rồi.
Nhưng phía họ đã nhất quyết không đưa anh vào bệnh viện.”
“Chuyện này không cần làm huyên náo, tôi chỉ chấn thương ngoài da.
Cổ phiếu Cảnh Duyệt đã biến động truyền ra khéo lại thành tin xấu khác.”
Cận Úy Thành thấy Đường Vận hờ hững quay đi thì vội vàng tiến tới ôm lấy cô từ sau lưng, siết chặt vào lòng.
“Tôi thật sự rất lo cho em, về sau không để chuyện tương tự như thế xảy ra nữa.”
“Cận tổng, anh vừa ôm cô gái khác vào lòng bấy giờ lại chạy đến ôm tôi sao? Tôi vẫn còn thừa sức đánh anh đấy.”
Đường Vận bấu chặt cánh tay muốn thoát ra khỏi vòng ôm siết của Cận Úy Thành thì bên tai nghe anh ta khẽ rít nhẹ rên đau.
Vẫn là không đành lòng liền nhẹ nhàng kéo tay anh ta, cô nhìn qua thật kĩ xem xét.
Vết bầm đỏ rất rõ rệt, vì đỡ lấy khúc côn hướng về cô khi đó.
“Anh nằm xuống giường nghỉ lưng một chút được không, thật là đau nhức cả người.”
Cận Úy Thành nói xong liền nằm xuống giường không chờ Đường Vận đồng ý, mấy khi được mặt dày một lần chứ.
Đường Vận đương nhiên không tin Cận Úy Thành đau đến mức đó, lườm huýt khó chịu.
Cô xoay đi tự rót cho mình cốc nước, không muốn đoái hoài đến.
Cận Úy Thành nằm trên giường ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ nhắn của cô, môi bất giác cong cong lên.
Cô ấy đã liều mình cứu giúp anh, vì anh mà khóc, tình cảm dành cho anh rõ ràng như vậy vẫn cố chấp phớt lờ.
“Đường Vận! Em đúng là nữ trung hào kiệt, anh tiếc là không thể nhìn thấy em hạ gục từng tên một.”
“Tôi đâu có hạ gục từng tên một, đâu còn sức lực đó chứ...!Có câu: ‘Bắn người, bắn ngựa trước/Bắt giặc, bắt chúa trước’, chỉ nhắm tên đàn anh đầu xỏ dập cho một trận uy hiếp thôi.”
Cận Úy Thành bị khí thế của Đường Vận chọc cười, nhìn cô say mê.
Đường Vận đột nhiên chợt nhớ ra, liền bỏ cốc nước xuống đi đến bên giường nói với Cận Úy Thành.
“Tôi giúp anh chuyện lớn như vậy, còn tiết kiệm chi phiếu hai trăm vạn của anh, nói thế nào cũng phải cân nhắc chuyện giảm nợ cho tôi về việc mua cổ phiếu của Trang thị.”
Cận Úy Thành nheo nheo mí mắt, anh nhổm người dậy, tự kê cao chiếc gối sau lưng.
“Chi phiếu?”
“Anh quá hào phóng rồi, đưa khơi khơi chi phiếu, nhỡ bọn chúng lấy rồi vẫn gây khó dễ cho chúng ta thì sao?”
“Tôi biết em dư sức đánh trả họ mà...!Ngay lúc vừa kí chi phiếu nhập thêm thiết bị, nhớ đến nên dùng để tránh nạn.”
Đường Vận không nể mặt bĩu môi chê trách sau đó chồm người kéo ngăn tủ lấy ra tờ chi phiếu đưa trả cho Cận Úy Thành.
Động tác cô nhanh nhẹn, nhưng mà vô ý lại để lộ hết khoảng ngực trắng ngắn rơi vào tầm mắt Cận Úy Thành.
Khiến ai đó hơi mất tập trung.
“Cổ phiếu Trang thị giá cả mua về cũng chênh lệch với khoảng này không bao nhiêu, Cận tổng hào phóng với đám lưu