“Tại đây sao?”
“Tôi đang được hứng.”
Dứt lời Doãn Cách Nhi tung cước rất bạo, chân đá lên cao tạt về phía Đường Vận.
Đường Vận nhanh nhẹn lui về sau cố ý đẩy mạnh hai chị em họ Mẫn sang một bên để bản thân kịp thời tránh né.
Một cước đã tránh khỏi, đứng cách Doãn Cách Nhi hai bước chân Đường Vận nhìn đối phương vô cùng thản nhiên.
Sảng khoái lắm, vậy thì đánh...!khóe môi cong lên quyến rũ.
“Doãn Cách Nhi! Tôi sẽ không nhượng cô.”
“Được đấy!”
Doãn Cách Nhi hứng chí bay về phía Đường Vận tay chân phối hợp nhịp nhàng đánh tới.
Mỗi động tác đều chắc nịch dứt khoát không cho đối thủ có con đường thoát.
Doãn Cách Nhi giống như thích dùng chân, cứ tung cước không biết mệt, Đường Vận đưa tay hình chữ thập cản lấy đến mấy lần, muốn khóa chân cô ta lại nhưng không kịp, vẫn là uyển chuyển lướt mình tránh né.
Mỗi cước đá vào không trung khi thì va vào mặt tường kính tủ trưng bày, âm thanh vang lên rất chói tai.
Hết thảy nhân viên đều nóng ruột, chỉ biết hô hoán đầy sợ hãi.
Kính không vỡ.
Giày cao gót của hai người con gái cứ không ngừng va vào, lực chạm hết sức mạnh mẽ, tuy nhiên mặt kính cao cấp ở đây đều được trang bị bằng loại thủy tinh súng thường bắn không thể vỡ...!Lâu lâu chỉ nghe được tiếng nứt nhẹ rít bên tai.
Bảo an chạy đến nhưng không hề muốn can ngăn.
Đả nữ song đấu là một màn đẹp mắt đến nhường nào...
Đường Vận càng đánh càng hăng, mấy lần bứt hết cúc áo của Doãn Cách Nhi mà tầng tầng hưng phấn.
Đường Vận siết lấy đai lưng thắt ở eo trên chiếc áo vest khoác ngoài của Doãn Cách Nhi, quyết liệt giật mạnh, khiến cô ta mất thăng bằng ngã đổ xuống nền.
Vừa muốn hạ cước đạp xuống thì ai đó đã xoay mình cuộn vòng tránh đi được...
Doãn Cách Nhi học võ từ bé lại chăm rèn luyện thể thao cho nên trụ sức rất bền, chống trả với Đường Vận mặc dù không kiệt sức nhưng thời gian càng trôi qua thì càng yếu thế.
Đường Vận rất nhanh nhẹn và uyển chuyển, giống như múa ba-lê phối hợp ăn ý trước loạt phản kích của cô.
Doãn Cách Nhi rất nhanh nhận ra chính mình không phải đối thủ của Đường Vận...!nếu không vì nhân nhượng, ra sức vừa phải cô sớm đã bị cô ấy hạ gục.
Doãn Cách Nhi không thể hạ cước mà thắng, cuối cùng cũng dụng tâm giật mạnh lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ của Đường Vận sau đó lộn một vòng phóng lên quầy thu ngân đứng đấy, chân tạt mạnh dùng đế giày cao gót phá tan kính cửa sổ một cước vỡ vụn.
“Tôi ném nó xuống dưới.”
“Okay! Tôi nhận thua.”
Thật ra Đường Vận không muốn nhận mình thắng.
Tình hình thế này...!đủ khiến cô khó lòng ăn nói với lãnh đạo của Tập đoàn.
Cho dù Cận Úy Thành có lòng bao che, nhưng cô vẫn tự thấy mình cư xử thiếu chuyên nghiệp.
Tính khí hơn thua của con gái vốn không nên xử sự khi làm việc.
Mặc dù không có hối hận, đánh một trận thật sảng khoái rồi.
Cô cũng muốn giữ thể diện cho Doãn thị người ta.
“Được, tôi không ném.
Bảo Cận Úy Thành nhận lại nhé!”
“Doãn tổng thong thả.”
“Đường Vận! Khá lắm.
Tôi