“Cái gì? Đổi người phát ngôn? Mọi thứ đã chi tiết chuẩn bị hết rồi? Giám đốc Triệu, ông không đùa?”
Giám đốc Triệu thở dài: “Thư kí Đường! Tôi còn nghĩ đây là ý tưởng do cô góp vào...!Xin lỗi đã nghĩ sai về cô như vậy, nhưng cô dạy tôi đi, tôi phải làm gì? Cô ấy là con gái nhà Nam Cung Bách Thần.”
Đường Vận bị lời của Giám đốc Triệu làm cho khó xử, trong lòng theo đó nặng trĩu: “Giám đốc Triệu, anh đừng nói như vậy khiến tôi không có chỗ dung thân.
Anh là trưởng bối, anh dạy tôi mới phải.
Anh Cận nhỏ hôm qua đến tìm, có phải là người trực tiếp đưa ra chủ kiến?”
Giám đốc Triệu nhăn mặt thở dài, dáng vẻ vô cùng ảo não: “Nhưng mấu chốt là...!sáng nay Cận tổng đã thông qua quyết định đó, thậm chí tôi còn nghe bên phòng Tài vụ báo lại Cảnh Duyệt sẽ rút vốn khỏi dự án web drama.
Điều này nói lên cái gì Thư kí Đường là người rõ nhất.
Tôi biết cô khó xử, càng biết cô là người hiểu chuyện, đối với màn đánh nhau vừa qua tôi còn muốn làm fan của cô.
Nhưng mà, bên phòng tôi sẽ đưa ra đánh giá triển khai lại tất cả, đối mặt trực tiếp với Nam Cung Nhu Tuyết, đối diện và xử trí truyền thông.”
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Đường Vận nghe Giám đốc Triệu tỏ rõ từng ý như vậy sớm đã nhìn ra vấn đề.
Nhưng anh ta gọi cô lên đây chắc là có chuyện để bàn không phải chỉ đơn giản nói lời than vãn, cho nên cô đã không tránh né thẳng thắn đặt câu hỏi.
“Tôi biết Thư kí Đường và Nam Cung Nhu Tuyết có gút mắc, chuyện này đổ bể dẫu thế nào cô cũng không tránh khỏi liên quan.
Nam Cung Nhu Tuyết chắc chắn tìm cô sinh chuyện.
Cô coi như vì cô, vì chúng tôi mà...!hi sinh một chút.”
Đường Vận run nhẹ bờ vai, thoáng qua bàng hoàng...!Nói như vậy muốn cô hạ mình trước Nam Cung Nhu Tuyết.
Chuyện này ồn ào chẳng có lợi cho ai, nhưng Cảnh Duyệt thất tín chính là đề tài có thể bị kẻ xấu mang ra gièm pha.
Cô nhớ lại những chuyện gần đây Cảnh Duyệt phải đối mặt, như sóng ngầm âm thầm khuấy động, chỉ cần chút động tĩnh nhỏ sẽ rủ rê kéo về đánh úp vạn vật.
Đường Vận thật tâm lo cho Cảnh Duyệt cũng như Cận Úy Thành.
Tuy nhiên muốn cô hạ mình cần phải trả ra một cái giá đắt, huống chi chuyện không do cô khơi mào.
Đường Vận kiên định từng lời: “Chuyện do tôi mà nên thì nhất định tôi sẽ đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, tôi làm người khẳng khái tuyệt đối không ôm chuyện vô ích vào người.
Anh nên chờ động thái tiếp theo của hai ông chủ Cận, tôi tin họ không làm anh thấy khó xử.”
Giám đốc Triệu không rét mà run, Đường Vận quả nhiên là hồng nhân bên cạnh Cận Úy Thành.
Vẫn không nên nhìn tuổi đời mà coi nhẹ, cô ấy chính là dạng không dễ ức hiếp.
Anh không tiếp tục nói thêm câu nào thừa thải nữa, tỏ