Sáng hôm sau ở sân tennis Nam Cung Nhu Tuyết và Doãn Cách Nhi quyết liệt đối đầu.
Giống như chưa từng có với nhau những mâu thuẫn hay bất kì gút mắc, hai tình địch ngày trước thật tình có thể đứng cùng một chỗ.
Đánh một hồi mệt lã người cả hai trở về chỗ ghế nghỉ ngơi, uống nước một mạch, Doãn Cách Nhi nhếch môi bắt chuyện trước:
“Trang thị thật cứ như giỡn chơi, buông thả buồn cười như vậy.”
“Đến cuộc họp đại hội cổ đông cô có thể đường hoàng hất mặt rồi.
Chỉ không biết là Cận Úy Thành sau khi mất tích có kịp thời xuất hiện không?”
Doãn Cách Nhi nhún vai, lấy kính râm đeo lên vì cảm thấy hơi chói nắng.
Gương mặt cá tính vô cùng hút mắt.
“Đính hôn với Cận Chí Minh thì nhanh chóng cạn tình với Cận Úy Thành rồi, đến cổ phần Cận thị cũng không cần, đánh lén một vố như vậy có chút không tin được.”
Nam Cung Nhu Tuyết nhếch môi cười đạm, ném chai nước thật mạnh, so với vẻ ngoài mềm mại thật sự hoàn toàn khác biệt:
“Nếu Đường Vận kia là thứ dễ động vào từ lâu đã bảo người cưỡ.ng hiếp cô ta rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn.”
Doãn Cách Nhi bật cười giòn giả: “Cô nên nhìn rõ vấn đề mà hành xử, tôi thấy cô ta chẳng chút tội tình.
Chuyện được người khác yêu là ngoài tầm kiểm soát kia mà.
Nhưng là nếu màn huynh đệ tương tàn vì một đứa con gái thì lại kịch tính đó.
Hiện tại hai anh em họ thâm tình hơn tôi nghĩ.”
Nam Cung Nhu Tuyết cảm thấy có phần chí lí, miệng khẽ cong cong lên cười một cách đầy thâm trầm, so với vẻ ngoài thánh thiện thật khiến người ta cảm thấy điểm chênh lệch.
Bấy giờ điện thoại của Doãn Cách Nhi bỗng có tín hiệu, nhìn thấy người gọi đến cũng không có ý nghe máy.
Nam Cung Nhu Tuyết nhìn thấy vậy liền không thiết tha ngồi lại đây nữa mà gọi tài xế đưa cô trở về.
Doãn Cách Nhi tự lái xe chạy trên đường, tai đeo phone bluetooth kết nối cuộc gọi đến ban nãy.
“Có tin vui.
Phía Doãn thị theo đợt tấn công này đã chiếm 30% cổ phần Cảnh Duyệt.”
“Cảnh Duyệt sụt giá vẫn không có thay đổi lớn à?”
“Doãn tổng! Cô có muốn có thêm 5% nữa hay không? Lúc đó có thể hoàn toàn nuốt trọn Cảnh Duyệt rồi.”
“Thật?”
Doãn Cách Nhi hoàn toàn không thể tin.
Cô biết lần tấn công này chỉ chiêu trò để buông thả cổ phiếu, khuếch trương uy thế của Doãn thị, và còn có một sự may mắn không thể phủ định.
Chính là Nam Cung Nhu Tuyết không gọi mà tới, ngang nhiên chịu thỏa hiệp bán lại số cổ phần Cận thị và Cảnh Duyệt có trong tay cô ấy.
Số phần trăm đó bên ngoài thị trường không dễ gì có thể tìm mua được trong nhất thời.
Nghĩ đến Cận Úy Thành bị cô đánh bại có chút tư vị của thành tựu và sự chinh phục.
Doãn Cách Nhi nghĩ đến vẻ mặt khó coi của Cận Úy Thành trong lòng kì thực hả hê.
Để anh ta phải trả giá vì đã bỏ mặc tình cảm của cô bấy lâu.
Cô hứng khởi, hỏi thăm bên kia đầu dây: “Tôi muốn.
Bằng cách nào? Tiền không phải vấn đề.”
Bỏ ngoài tai tất cả, mặc kệ báo đài không ngừng đưa tin tiêu cực nhưng Đường Vận vẫn đến Cảnh Duyệt giải quyết từng công việc một cách chuyên tâm.
Dù đôi lúc có hơi phân tâm nghĩ vẩn vơ về những chuyện đã xảy ra thời gian qua.
Cô vẫn không liên lạc được với Cận Úy Thành.
Anh ấy không muốn bị làm phiền ư? Và đẩy cô ra khỏi vòng xoáy vô hình ấy.
Chỉ có điều tâm trạng của cô không thể vui vẻ được.
Tan tầm, hoàng hôn rũ rượi trong bóng sương dầy ẩm hơi tuyết trắng, Đường Vận ngước mắt lên trời hít một hơi sâu lại kéo lấy thân áo khoác, quấn chặt khăn quàng cổ.
Chuông điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông, cô vội vàng mở máy:
“Ai đó? Cận tổng, có phải anh không?”
“Thật làm cô thất vọng...!Nghe giọng điệu này đáng thương quá nhỉ.”
“Doãn – Cách – Nhi!”
“Tôi dừng xe trước mặt cô đây, có hứng thú ăn bữa cơm uống với nhau ly rượu chát không?”
“Doãn tổng ăn mừng sớm quá đấy! Nhưng mà...!tôi không có ý từ chối tấm lòng của cô.”
Đường Vận tắt máy trước sau đó nhanh nhẹn đi về chiếc Ferrari màu đỏ