Trang Dật Thăng bị Doãn Cách Nhi quấy rối cả một buổi tối vô cùng cáu giận, huống hồ anh từ Paris mới trở về chưa được nghỉ ngơi.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không kết hôn với cô đâu.”
“Anh chê bai tôi? Anh dựa vào đâu chê bai tôi?”
“Cô yêu lão đại mà nhỉ, sao tôi dám bàn chuyện yêu đương với cô chứ?”
Doãn Cách Nhi đã thấm cơn say, đầu óc choáng váng, nhìn Trang Dật Thăng cứ ra Cận Úy Thành, cô đưa tay lên véo má anh ta một cái.
Trang Dật Thăng hết nói nổi chỉ đành nhét cô ta vào trong xe.
“Tôi đang chán không muốn về nhà.”
“Vậy về nhà với tôi nhỉ? Có muốn không?”
“Được.”
“Cô uống nhiều quá rồi đấy! Nếu gặp trúng một tên sở khanh thì biết làm sao?”
“Anh không phải sở khanh à?”
Trang Dật Thăng chẳng buồn đôi co tập trung cho xe chạy.
Ngẫm nghĩ vẫn là đưa cô ấy về khu Hỉ Thước.
Con gái say rượu thật kém hấp dẫn mà, nồng nặc mùi rượu, nhìn thật chán, là tên khốn nào truyền miệng bảo rằng phụ nữ khi say sẽ đặc biệt hấp dẫn chứ?
Trang Dật Thăng ném Doãn Cách Nhi lên giường, giúp cô ấy tháo giày và cởi áo khoác bên ngoài còn bản thân anh bị dính phải mùi rượu khó chịu của cô nên phải vội đi tắm.
Lúc trở ra đã thấy cô ngủ say như chết.
“Có muốn ăn chút gì lót dạ không? Ăn mì? Hửm?”
Doãn Cách Nhi mơ hồ nhìn Trang Dật Thăng gọi gọi, lại ngẩn ngơ như nhìn phải Cận Úy Thành, nhưng mà cô biết sự thật không phải vậy...
Nhưng cô vẫn kéo tay quật ngã người đàn ông đó xuống, mạnh bạo khống chế.
“Cô say rồi, tôi là cái tên đáng ghét Trang Dật Thăng.
Không phải người đàn ông trong lòng của cô đâu...”
Trang Dật Thăng muốn thoát ra khỏi, nhưng thật nực cười là anh chống chọi không lại Doãn Cách Nhi.
Cô ấy cúi xuống hôn vào môi của anh...!Không phải hôn mà là ngấu nghiến...!hành hạ.
Ma nữ này thật đáng ghét.
Trang Dật Thăng vừa thoát khỏi vòng tay bị Doãn Cách Nhi giam lấy thì tiếp theo lại bị cô ôm từ phía sau, bàn tay như con rắn lạnh buốt lã lướt trên người của anh.
Trang Dật Thăng khẽ mắng chính mình lại bị cô ấy hấp dẫn, phản ứng lãng tránh rất chậm chạp.
Anh động lòng cuối cùng cũng quay người lại muốn đáp trả thì lời Doãn Cách Nhi mơ hồ thốt ra làm anh tức thời tỉnh táo.
Trong tim cô ấy đúng thực chỉ tồn tạo duy nhất Cận Úy Thành.
Anh đâu phải khốn khó đến nơi lại phải hạ mình chịu làm thế thân như vậy.
Trang Dật Thăng mạnh mẽ đẩy Doãn Cách Nhi ra khỏi người, bật dậy xoay lưng bỏ đi.
Doãn Cách Nhi đáng chết dám quyến rũ anh.
Si tình hóa ra sẽ biến thành ngốc nghếch thế ư? Doãn Cách Nhi bản lãnh hơn người lại biến mình thành bộ dạng như vậy, đúng là đáng thương.
Trang Dật Thăng nhắn tin cho Cận Úy Thành sau đó xuống bếp nấu cho mình gói mì lót dạ.
Ăn vội vàng thì trở vào phòng sách của mình ngủ tạm, tuy nhiên cả đêm cứ trằn trọc cựa mình lăn qua lăn lại không tài nào ngủ thẳng giấc.
Hừng đông anh thức dậy gọi đặt hai phần ăn sáng sau đó thì chạy bộ, hoàn toàn không đoái hoài đến sống chết của nữ vương họ Doãn kia.
Đến khi anh chạy bộ trở về mà Doãn Cách Nhi vẫn chưa thức dậy, anh muốn ăn sáng phần của mình trước thì nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa.
“Chẳng lẽ Cận Úy Thành? Sớm như vậy đã chạy đến, đúng là sốt sắn.”
“Tôi đói quá.”
Doãn Cách Nhi tóc rối từ cửa phòng bước ra nhìn có hơi buồn cười, Trang Dật Thăng chỉ tay vào bếp sau đó thì kéo mở cảnh cửa...
...chỉ không ngờ là, “An Kiệt!”
“Dật Thăng thối tha, tôi không ăn nổi mấy thứ này.”
Trang Dật Thăng cảm thấy mình hoàn toàn có cơ sở bóp ch.ết ma nữ Doãn Cách Nhi.
Cô ta đúng thực ăn hại.
Đêm qua anh nên để cô ấy chết lạnh ngoài gió tuyết đi.
“Trang Dật Thăng! Anh đúng là tên cặn bã.”
An Kiệt mạnh bạo tát vào mặt Trang Dật Thăng sau đó một mạch chạy khỏi.
Trang Dật Thăng và Doãn Cách Nhi nhận thấy tình huống thì