"Đèn cứ chớp tắt thật phiền.”
Đường Vận không thể làm gì được hơn đành đặt đồ ăn xuống bàn, đứng dưới chân thang giữ chặt cho Cận Chí Minh được kiên cố hơn.
Cứ như vậy mất 15 phút Cận Chí Minh mới ra tín hiệu rằng anh đã xong.
Vất vả một lúc thì mới xuống nấc thang cuối cùng, Cận Chí Minh cố ý phóng xuống ngã người vào lòng Đường Vận tạo ra tư thế ái muội, miệng cười đến đắc ý.
Đường Vận hết nói nổi.
Mấy ngày gần đây Cận Chí Minh có hơn nghìn lần bày trò trẻ con tương tự, chỉ sợ không sàm sỡ được cô.
Vẫn còn cười đến nheo cả mắt, Cận Chí Minh nhìn Đường Vận gắp lại chiếc thang sau đó cất đi, còn anh thì tỏ ra ngoan ngoãn xuống bếp rửa nấm và rau xanh.
“Đường Vận! Anh nghĩ kĩ rồi, qua vài hôm đúng dịp trăng tròn hai chúng ta đi du lịch với nhau đi.
Bỏ hết công việc, thư thả một thời gian.”
Đường Vận có chút bỡ ngỡ, nhưng vẫn cố gặn hỏi: “Chẳng phải anh bận nhất sao? Mấy hôm rồi đến nằm trên giường cũng phải họp trực tuyến.
Giải Trí KM đúng thực nhiều việc thế kia mà.”
“Anh dự tính tìm một CEO tinh anh trong tinh anh quản hết mọi việc thay anh.
Chứ bận rộn như thế anh thà đi làm công vẫn hơn.”
Đường Vận che miệng cười, đi đến kéo rèm cửa sổ, tầm mắt vẫn cứ vô thức nhìn xuống ngôi nhà nhỏ của mình phía xa bên dưới.
“Em thì vẫn có thể thu xếp được.
Nhưng mà rằm tháng giêng chẳng phải đúng vào dịp đính hôn của Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng hay sao?”
“Chúng ta về kịp ngày đó vẫn được kia mà.
Anh đã được mời làm rể phụ...”
Đường Vận ngạc nhiên quay mặt lại, ánh mắt sáng rỡ trông thật đáng yêu, cô khẽ khàng cười và đáp: “Anh đòi hỏi hay là Trang Dật Thăng nhờ vả.”
“Đều như nhau cả.
Em nghĩ mời được Cận nhị thiếu gia này làm phù rể dễ dàng lắm sao.
Rõ ràng có phúc thì nên tận dụng.”
Biết ngay là tự ý đòi hỏi kia mà.
Đường Vận đi xuống dưới bếp, bắt tay vào việc.
“Anh dự định đi đâu?”
“Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết, em thích nhất mà.”
Đường Vận gật đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cận Chí Minh kéo vào lòng hôn nhẹ xuống sau gáy.
Đường Vận bị nhột thì nhạy cảm rùng mình một cái, hơi đẩy tay ra.
Cận Chí Minh biết được điểm yếu của Đường Vận nên luôn đắc ý và cố tình bắt nạt đến cô.
Cứ mỗi ngày đều tìm cách trêu chọc, nhưng anh có càn rỡ thế nào cô cũng sẽ không phản kháng quyết liệt, sợ làm động đến vết thương trên người anh.
Cận Chí Minh bắt trúng điểm này càng mặt dày hơn.
Anh đối với Đường Vận chính là không nỡ rời, lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô, nghe giọng nói thanh thót trách mắng của cô mới được vui vẻ.
Cảnh tượng đêm đó thật ra vẫn còn ám ảnh trong tâm trí anh, hiển hiện một cách rõ rệt.
Gần trong gang tấc, anh rất có thể sẽ không bảo toàn tánh mạng.
Mà ánh mắt của Cận Úy Thành và Đường Vận trước lúc rời khỏi nhau lưu luyến như vậy, thâm tình như vậy.
Cận Chí Minh không thể không lưu giữ trong lòng.
Anh biết rất rõ Đường Vận vẫn còn nặng tình với anh trai.
Khi đứng trước nguy hiểm cận kề, hầu như tận sâu trong đáy mắt của Đường Vận chỉ chứa đựng một mình Cận Úy Thành.
Mặc dù anh ấy là người trực tiếp đối mặt với nguy hiểm, nhưng cô xót xa như thế, khiến anh tự thấy ghen tức.
Nhưng cốt là anh không thể nào thổ lộ ra mặt.
Anh không thể đến một chút thương cảm và