Đường Vận hẹn với An Kiệt ở một quán ăn vỉa gần sông Hoàng Phố cùng ăn uống vui say, trong không khí náo nhiệt gió mát thổi tung khiến tâm trạng được thư thả giống như trút bỏ nặng nề.
Hai người mặc dù tửu lượng tốt và đang lúc tâm trạng tuy nhiên vẫn không mượn rượu giải sầu.
Tuy nhiên giống như chọc vào yếu huyệt cả hai không ngừng trải lòng với nhau, kể những câu chuyện vụn vặt trong ngày.
Chưa bao giờ được thỏa lòng thổ lộ như vậy.
“Chị có yêu anh Trang không?”
“Có thể là có.
Nhưng mà chuyện môn đăng hộ đối thực sự thách thức được chị.”
“Không có đàn ông cũng không chết được.” Đường Vận cười buồn, tự mình đưa ra kết luận.
Nhưng đấy chẳng phải là tâm sự của cô hay sao?
An Kiệt chưởng tay đồng ý tán thành.
“Chị à, chị có nghe kể về chuyện của mẹ em hay không?”
Đường Vận cuối cùng cũng bật thốt hỏi thành lời.
Đấy là tâm sự lớn nhất của cô.
Cô lãng tránh đến cha và em gái cũng không dám hỏi tới.
An Kiệt gật nhẹ đầu: “Mẹ em không sai trong chuyện này.
Khi ấy dì làm ở dưới trướng của Thị trưởng Thành Đô, có nhiều chuyện thân bất do kỉ.
Mẹ em tuy rằng rút khỏi tranh cử nhưng đó không hề là động thái trốn tránh hay hổ thẹn.
Nhưng chọn lựa như vậy...!chủ ý là muốn tốt cho chú.”
Đường Vận ngạc nhiên, “Em không hiểu.”
“Thật ra cha em cùng thời điểm cũng đang được xét thăng chức.”
Đường Vận ngây người.
Người khó chịu và buồn phiền nhất chắc chắn là cha.
Cô như vậy lại quá vô tâm rồi.
Đường Vận nói lời chào tạm biệt với An Kiệt, vội vã bắt taxi trở về khu nhà ở Hỉ Thước, cô muốn về nhà tìm gặp cha, muốn được sà vào lòng ông và nũng nịu như lúc còn trẻ.
Trong kí ức của mỗi con người đều tồn tại những trăn trở xót xa.
Có rất nhiều thứ để bận lòng hơn là cố chấp trong vẫn đề cảm thình trai gái.
Nước Anh, ba năm sau.
Đường Vận rời khỏi khoang tàu điện ngầm thì chạy vội đến trung tâm văn hóa nghệ thuật diễn ra show thời trang Thương hiệu Lona.
Chuông điện thoại reo vang như thúc giục bước chân vội vã, Đường Vận nhìn đồng hồ trên tay có chút phiền chán.
“Đường Vận! Cậu không phải nói đến sớm một tiếng đồng hồ hay sao, bây giờ chưa thấy đâu.”
“Này, mình đang đến.
Cũng không phải trễ cậu phàn nàn gì chứ?”
“Thật chết tiệt! Hôm sau nhất định mua cho cậu chiếc Ferrari mới nhất năm nay.”
Đường Vận bật cười.
Nhưng cô không đáp lại mà vội tắt máy.
Lúc đến nơi thì mọi thứ vẫn đang trong quá trình khởi động.
Các model thậm chí còn chưa mặc vào đồ trình diễn.
“Helen! Cậu bắt buộc mình đến sớm làm gì chứ? Về thời trang mình đâu có kiến thức gì để góp ý chia sẻ với cậu.”
Đường Vận kéo nhẹ khủy tay Helen nhìn quanh dáo dác, mặc dù nói lời phàn nàn tuy nhiên ánh mắt vẫn đầy thưởng thức dõi xem quang cảnh chung quanh.
“Khá đấy!”
Helen hất mặt đắc ý, “Đương nhiên.
Nhà đầu tư đến từ các trung tâm thương mại lớn hôm nay đều có mặt, họ đương nhiên khác với ban giám khảo và thầy cô của mình.
Cậu nghĩ xem giúp mình giao lưu với họ.
Tốt nhất là đưa ra những con số lý tưởng, doanh thu và thành tích...”
Đường Vận mỉm cười, có ý trêu chọc.
“Chuyện này thì mình sớm đã chuẩn bị.
Nên biết công ty đã bỏ vốn cho show diễn này không ít đâu.
Cậu không được phụ lòng mình đâu đấy.”
Helen bỗng dưng căng mặt kéo Đường Vận qua một góc vắng, bất chợt như vậy khiến cô cảm thấy khẩn trương theo.
“Mấy người khác thì không nói, hôm nay có một đối thủ cạnh tranh đến từ Italy.
Dàn model đều là người gốc Hoa.
Mình xem qua