Chương 113
Khi Vương Ngọc San nói điều này, các thành viên trong nhà họ Thi đã rất sốc.
Hải Đào khóc ôm lấy Vương Ngọc San không buông, cuối cùng Vương Ngọc San đích thân giao đứa trẻ cho lão quản gia: “Cảm ơn, hãy đưa Hải Đào về đi. Nếu có thời gian, tôi sẽ đến nhà trẻ đón Hải Đào.”
“Cô Vương, cô đừng quan tâm đến ý kiến của người ngoài. Lão gia luôn đứng về phía cô. Dù sao cô cũng là mẹ của cháu chắt của lão gia. Bất cứ cô gái nào đều không thể vượt qua được vị trí của CÔ.”
Trong lòng Vương Ngọc San chợt lóe lên một sự ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô ta lại cụp mắt xuống và đáp lại một cách đau khổ: “Tôi biết, nhưng Tiêu Khôn Hoằng không muốn tôi sống ở đó. Vì con tôi, tôi không muốn làm to chuyện như vậy. Mà bây giờ dư luận đang quan tâm bên đó. Thân phận của tôi thực sự không phù hợp trong nhà họ Tiêu.”
Hiện tại chỗ dựa lớn nhất của cô ta chính là ông cụ, cô ta nhất định phải để lại ấn tượng tốt.
Mọi tủi thân, ấm ức cô ta phải chịu, tất cả đều đền bù cho con trai.
Đền bù cho con trai cô ta chính là đền bù cho cô ta rồi, dù sao thì cô ta mới là mẹ ruột của Hải Đào.
Người quản gia già cuối cùng không nói gì, mang Hải Đào đang khóc rời đi.
Vương Ngọc San nhìn cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận, nhìn thấy vinh hoa phú quý của nhà họ Tiêu đang vẫy gọi mình, nhưng cô ta không thể tiến thêm một bước.
Nếu hôm nay cô ta dám đến nhà Tiêu Khôn Hoằng, thì Tiêu Khôn Hoằng sẽ làm gì, cô ta không dám nghĩ tới.
Đêm đó, Tiêu Khôn Hoằng hiển nhiên là nghi ngờ chuyện năm năm trước đã xảy ra, cô ta không dám đánh cược.
Ông bây giờ rất coi trọng cô ta là vì Hải Đào chắt của nhà họ Tiêu, nếu bây giờ ông biết Hải Đào không phải con của Tiêu Khôn Hoằng, ông ấy sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta và nhà họ Thi.
Cô ta phải nhẫn nhịn.
“Ngọc San, sao con không trở về? Đại quản gia nhà họ Tiêu đã đích thân tới, thế này đủ mặt mũi rồi, chúng ta không thể tiếp tục tùy ý như thế.”
Khi Vương Duyệt nhìn thấy Vương Ngọc San từ chối, bà ta muốn nhắc nhở con gái mình đừng quá tùy ý.
Thi Đằng Sủng cũng có chút nóng nảy: “Ngọc San, đừng tưởng sinh con trai là có thể lên trời. Hiện tại chỗ dựa duy nhất của con chính là đứa nhỏ này. Nếu như bỏ đi đứa nhỏ này, con nghĩ như thế nào?”
“Đúng vậy, chị, đã năm năm chị vẫn chưa giữ được Tiêu Khôn Hoằng, cho nên hiện tại mọi người đều cười nhạo. Trong khoảng thời gian này em còn không dám bước ra khỏi nhà.”
Vương Ngọc San nhìn những người thân trước mặt, trong lòng chợt lạnh cả người.
Cô ta chế nhạo nói: “Tiêu Khôn Hoằng đã cảnh cáo tôi rằng nếu tôi dám đến nhà họ Tiêu, anh ta sẽ đuổi cả tôi và Hải Đào về. Đến lúc đó mấy người dựa vào đâu để kiếm tiền?”
“Hắn Tiêu Khôn Hoằng dám! Không phải còn có ông cụ sao?” Thi Đằng Sủng luôn cảm thấy cô con gái này càng ngày càng khó chịu, và khó hiểu.
Vương Ngọc San thấp giọng nói: “Tiêu Khôn Hoằng sao lại cho tôi vào nhà họ Tiêu, chẳng nhẽ mọi người không biết sao? Tất cả đều là do đồ tiện nhân Thi Nhân. Bây giờ có một người phụ nữ giống hệt Thi Nhân. Tôi còn có chỗ nào mà đứng chứ.”
“Nhưng chỉ cần Hải Đào ở đó, tài sản của ông Tiêu nhất định có phần của Hải Đào.”
Vương Ngọc San thực sự muốn nói sự thật. Nhưng đối mặt với cha và em trai, cô ta hoàn toàn không tin vào hai người đàn ông này, trong mắt bọn họ chỉ có chính mình.
Chỉ có Vương Duyệt đuổi theo kéo Vương Ngọc San lại: “Ngọc San, cô hiện tại đang suy nghĩ cái gì?”
Vương Ngọc San đột nhiên che mặt, nói nhỏ: “Anh ta, anh ta có thể biết.”
“Biết, biết cái gì?”
“Anh ta đã nghi ngờ vụ việc ở quán bar Moonlight 5 năm trước, nhưng anh ta không tìm thấy bằng chứng xác thực.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Vương Duyệt thay đổi đột ngột và bà ta gần như không thể đứng vững.
Bà ta không ngờ rằng Tiêu Khôn Hoằng thật sự biết chuyện này, bà ta hoảng sợ nhìn Vương Ngọc San: “Chuyện này không thể nào, thời gian trôi qua lâu như vậy, huống chi con khốn Thi Nhân kia đã chết!”
“Con cũng nghĩ là không thể, nhưng Tiêu Khôn Hoằng không giống như không biết chuyện gì, cho nên con không dám đi quá xa, đề phòng anh ta trưng ra chứng cứ xác đáng…”
Vương Duyệt ngồi bệt xuống
Nhà họ Thi bao lâu nay có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, toàn bộ nhờ vào đứa con mà Vương Ngọc San sinh ra, bà ta biết đứa trẻ này không phải con của Tiêu Khôn Hoằng.
Ban đầu hai mẹ con bọn họ bàn bạc và quyết định làm liều. Năm năm trôi qua, Thi Nhân cũng đã chết, Vương Duyệt cho rằng không ai biết chuyện này. Tại sao Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên bắt đầu nghi ngờ?
Vương Duyệt đột nhiên nhớ ra khuôn mặt giống hệt Thi Nhân, bà ta lộ vẻ lo lắng: “Quả báo rồi. Thi Nhân đã trở lại, cô ấy đã trở lại như một hồn ma.”
“Mẹ, sau này mẹ có thể bớt mê tín đi, nếu Thi Nhân thật sự trở về, cô ta có thể không tìm tới tận cửa sao? Chúng ta vẫn ở đây bình an vô sự đấy thôi?”
Vương Ngọc San dứt khỏi tay mẹ: “Mẹ có thể tiếp tục mê tín, nhưng nếu con ngã, mẹ phải suy nghĩ kỹ xem sau này xảy ra chuyện gì với em trai, ai sẽ giải quyết, ai sẽ trả những hóa đơn mà nó tiêu?”
Vương Duyệt giống như rơi vào hầm băng lập tức: “Ngọc San, đó là em trai của con.”
“Đúng vậy, nó là em trai của con, nhưng con không có quyền và tiền, vậy con có thể làm gì?”
Vương Ngọc San bỏ đi mà không ngoái lại, cô ta cảm thấy tuyệt vọng khi ở nhà này.
Vương Duyệt đứng một mình, bà ta cảm thấy trong đêm đen như có ma có thể chạy ra giết mình bất cứ lúc nào, bà ta không thể ngồi yên chờ đợi.
Bà ta trực tiếp gọi điện thoại: “Anh Vương, tôi có chuyện muốn bàn với anh. Lần trước anh nói chuyện tìm quỷ chết thay, thật sự có được không?”
“Đương nhiên, thưa bà, chỉ cần bà tìm một người có liên quan đến sự việc đã xảy ra, đến lúc đó ân oán sẽ tự nhiên đến tìm người đó.”
Anh ta nói xong lại tiếp tục ăn đậu phộng chiên, con mồi cắn câu rồi.
Thi Nhân đi làm về, bọn trẻ đã về từ lâu và đang chơi rất vui vẻ với chú chó con.
“Nữ thần, chị về rồi, em đã gọi một bàn đồ ăn ngon, hôm nay chị không cần vất vả nấu nướng.”
Nhân tiện, Mạc Tử Tây làm việc ở nhà và đón các con nhưng cô ấy không biết nấu ăn và chỉ có thể gọi đồ ăn mang về.
Thi Nhân rất mệt sau một ngày bận rộn, vừa hay bây giờ cô có thể ăn cơm luôn.
Sau khi ăn xong, Thi Nhân nhận được Zalo từ đạo trưởng: “mợ chủ, bên kia có tiến triển. Đây hẳn là người bà muốn kiểm tra, y tá cũ của viện điều dưỡng, và người phụ trách viện điều dưỡng.”
Thi Nhân nhìn thấy hình ảnh của hai người này, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
Quả nhiên, Vương Duyệt đã động tay động chân vào điều gì đó.
Thi Nhân trực tiếp đi ra ban công trên lầu, tiếp tục trả lời tin tức. “Cô ấy có nói gì cụ thể đã xảy ra không?”
“Vị mợ chủ kia chỉ nói y tá ngược đãi bệnh nhân. Quanh năm dùng ngôn ngữ uy hiếp bệnh nhân, khiến bệnh nhân tâm thần căng thẳng, thuốc của bệnh nhân cũng có chút vấn đề. Người bình thường nếu uống phải sẽ trở nên không bình thường.”
Ha, Thi Nhân ngẩng đầu lên và cố nén nước mắt.
Cô vẫn nhớ rất rõ cảnh mẹ mình nhảy.
khỏi tòa nhà, những đau khổ và tuyệt vọng lúc đó, đến bây giờ cô vẫn không thể nào quên được.
Khóe miệng cô lạnh lùng nhếch lên: “Ừm, tiền tôi sẽ gửi cho anh như đã hứa.”
“mợ chủ khách sáo quá, dùng tiên tiêu trừ hậu họa về sau thôi mà. Nhưng gie: nhân nào gặt quả ấy, mợ chủ cũng đừng quá cố chấp những chuyện đã qua.”
Làm công việc đạo sĩ này, bọn họ thường bị người khác chửi mắng thậm tệ, nhưng vị mợ chủ này rất lịch sự, chẳng qua là số phận có chút bi thảm, người mẹ kế này quả thực vô cùng độc ác.
“Chuyện của tôi không cần người khác quan tâm.” Thi Nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Đôi mắt cô thâm quầng, như muốn hòa vào màn đêm. Gió chiều thổi tới, mái tóc dài của cô bay trong không khí như một bóng ma.
Đối diện biệt thự, Tiêu Khôn Hoằng cứ nhìn cảnh này, người phụ nữ đứng một mình trên ban công dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.