Chương 132
Tiêu Khôn Hoằng không nhịn được mà châm một điếu thuốc, mùi vị thuốc lá đã lâu rồi chưa hút lập tức xông qua lồng ngực của anh, khiến mọi giác quan của anh trở nên tê dại.
Từ khi biết tin bọn trẻ trở về, nên anh đã cai thuốc.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy mình như một vũng bùn không chút sức lực, dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
“Anh ba?”
Bốp, Tiêu Khôn Hoằng úp máy tính bảng xuống, không muốn nhìn thấy tấm ảnh khiến anh gai mắt đó nữa, anh nheo mắt nói: “Điều tra được chưa?”
“Gia đình của Hách Liên Thành cũng được coi là một gia đình giàu có ở nước Mỹ, nhưng trước nay gia đình họ vẫn rất khiêm tốn, ông nội của Hách Liên Thành được coi là một nhân vật có tiếng, về phần tấm ảnh thì cũng chỉ có mấy tấm như vậy thôi, không sắc nét lắm.”
Diệp Tranh đưa điện thoại di động của mình cho anh, nói thật thì không thể nhìn được gì thông qua mấy tấm ảnh này.
Điều duy nhất có thể nhìn ra được đó chính là khi còn trẻ ông nội của Hách Liên Thành, có lẽ cũng là một người đẹp trai.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng rơi vào những bức ảnh đen trắng mờ ảo đó, kỹ thuật chụp ảnh trước đây không tốt lắm, nhưng bức ảnh mà Thi Nhân đưa cho anh lại sắc nét hơn nhiều.
Dù ngắm nhìn như thế nào thì cũng có thể nhìn ra được hai tấm hình này đều đang chụp cùng một người.
Sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi.
Chuyện này là sao?
Bọn trẻ sinh ba giống ông cố nội?
Vậy nên ba đứa con của anh bỗng dưng không cánh mà bay?
“Anh ba, có phải chị dâu đã từng cho anh xem anh rồi hay không?”
Diệp Tranh thấy vậy cũng cảm thấy có gì đó không rõ ràng, sao có thể trùng hợp đến mức này được?
Chuyện này cũng thật sự khiến người ta không thể tin được.
Nhưng Diệp Tranh cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì anh ta nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh ba, một người đàn ông kiêu ngạo luôn có phương hướng rõ ràng lại giống như một con chó bị mất chủ.
Nhìn thấy hy vọng xuất hiện, nhưng sau cùng lại phát hiện ra đây chỉ là kế hoạch lừa gạt.
Chờ đợi năm năm trời, tại sao lại có kết quả như thế này?
Diệp Tranh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta muốn tìm chị dâu để hỏi một câu cho rõ ràng.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, anh ta liền gọi điện thoại cho Thi Nhân.
Tiếng chuông reo lên vài tiếng, Thi Nhân bắt máy: “Alo, bác sỹ Tranh”
“Chị dâu, chúng ta đều là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bọn trẻ sinh ba đó đều là con của anh ba có đúng không? Bởi vì ngày đó chị nhìn thấy Vương Ngọc San xuất hiện cùng đứa bé, cho nên chị tức giận mới nói ra những lời như vậy với anh ba. Chị đừng để trong lòng chuyện này, đứa bé Hải Đào và anh ba hoàn toàn…”
“Tôi không hề bận tâm đến đứa bé Hải Đào kia.”
Thi Nhân ngồi trên ghế trong phòng làm việc, cô tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận lúc đầu tôi cố tình lừa dối các người chỉ để trả thù mà thôi. Dù sao đứa con trong bụng tôi cũng đã bị nhà họ Tiêu giết chết rồi, đây cũng chính là rào cản mà tôi vẫn chưa thể vượt qua.”
Đột nhiên Diệp Tranh không biết nên nói cái gì.
Năm đó thật sự đã phá bỏ đứa bé sao? Nếu đúng như vậy thì làm sao anh ba có thể chấp nhận được sự thật này?
“Bác sỹ Tranh, bây giờ tôi nhận ra mọi chuyện không kiểm soát được nữa, tôi không muốn con mình gặp nguy hiểm cho nên đã nói ra sự thật. Thi Nhân đã chết rất lâu rồi, tôi không muốn quay lại quá khứ. Tôi cũng không muốn nhắc lại những lời này lần thứ hai.”
Thi Nhân cúp máy, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Những lời như vậy, có phải là đã thành công rồi hay không?
Tiêu Vinh bảo cô chủ động giả vờ như không biết chuyện Tiêu Khôn Hoằng đã từng làm xét nghiệm quan hệ cha con, mà trực tiếp nói cho anh biết cái gọi là sự thật, sau đó yêu cầu anh làm xét nghiệm quan hệ cha con.
Dựa theo tính cách của Tiêu Khôn Hoằng, ngược lại anh sẽ không thật sự đi xét nghiệp một lần nữa.
Ngay cả khi không thể xóa bỏ một trăm phần trăm sự nghi ngờ của anh, nhưng làm đến mức này cũng đã đủ rồi.
Thi Nhân siết chặt điện thoại trong tay, nhìn tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, bỗng chốc hơi ngẩn người.
Ở phía bên kia, Diệp Tranh vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng là mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt thì đột nhiên cốt truyện chuyển hướng theo chiều hướng xấu đi, nhưng lại không tìm ra được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Trợ lý Tiêu đi tới: “Sao rồi?”
Diệp Tranh lắc đầu, thái độ của chị dâu rất kiên quyết.
Anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Lúc đầu chúng ta làm sao mà phát hiện ra bọn nhỏ nhỉ?”
“Hình như là bắt đầu từ khi ai đó hack trang web của tập đoàn”
Diệp Tranh đột nhiên hiểu ra: “Bọn trẻ đều đã gọi anh ba là kẻ bội bạc rồi, sao có thể không phải là con của anh ba được? Có lẽ chúng ta có thể thu thập được chút tin tức từ bọn trẻ, người lớn
Nói là làm, Diệp Tranh chuẩn bị đi đến nhà trẻ để thăm dò tin tức.
Trợ lý Tiêu nói: “Tôi sẽ sắp xếp để cho anh một thân phận hợp lý để đi đến nhà trẻ.”
Không có thân phận hợp lý mà chỉ là một người lạ mặt, hơn nữa bọn trẻ cũng không quen biết Diệp Tranh, thì rất có thể sẽ coi anh ta là một kẻ lạ mặt chuyên buôn người.
Sau khi thu xếp xong xuôi, ngày hôm sau Diệp Tranh liền đi đến nhà trẻ.
Ngay sau đó đã có người đến đón tiếp anh ta: “Xin chào bác sỹ Tranh, tôi rất vinh dự khi mời được một bác sỹ tâm lý ưu tú như anh đến giảng bài, các bạn nhỏ đều đã đến đông đủ cả rồi.”
“Được.”
Diệp Tranh giả vờ bình tĩnh bước vào phòng học lớn, vừa liếc nhìn một cái liền nhìn thấy ba đứa nhỏ.”
Trông rất giống với anh ba.
Anh ta đã quá quen thuộc với việc chia sẻ những câu chuyện tâm lý nhỏ với bọn trẻ, toàn bộ phòng học cũng được coi như sôi nổi, đến giờ nghỉ giải lao, Diệp Tranh liền đi đến gần ba bánh bao nhỏ.
“Chú bác sỹ..”
Đứa bé nhỏ trăng trắng nở một nụ cười ngọt ngào với Diệp Tranh, trên người đang mặc một chiếc áo khoác trắng, đột nhiên trái tim của Diệp Tranh như bị một cái gì đó đập trúng, đây có phải là bộ dạng dễ thương trong truyền thuyết hay không?
Trước đây Diệp Tranh nghĩ rằng tất cả những điều này là vớ vẩn, không hề tồn tại cái bộ dạng dễ thương trên thế giới này.
Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy mình thật đáng bị ăn đòn: “E hèm, chào các cháu nhé, thật ra thì chú đã quen biết các cháu từ lâu rồi.”
“Có thật không ạ?”
Đứa bé nhỏ trăng trắng bày ra bộ dạng ngơ ngác, thoạt nhìn giống như rất dễ bị lừa gạt.
Diệp Tranh mỉm cười đến mức nhắm tịt cả mắt và nói: “Đương nhiên rồi, chú là bạn tốt của Tiêu Khôn Hoằng, đó là cha của mấy đứa đấy.”
Diệp Tranh đã hạ thấp tông giọng đi rất nhiều lần khi nói câu này.
Đứa bé thứ ba ngạc nhiên vội che miệng lại, lộ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Nhưng đứa bé thứ nhất bỗng chốc híp mắt lại, ngây ngô nói: “Chú, chú đang nói cái gì vậy, cha nuôi của chúng cháu là Hách Liên Thành.”
Khi nói chuyện, đứa bé thứ nhất siết chặt lấy bàn tay mũm mĩm của em gái, để em gái không được phép nói lung tung.
Đứa bé nhỏ trăng trắng lập tức im lặng, mặc dù cô bé không hiểu tại sao anh trai lại không để mình nói chuyện, nhưng cô bé cũng không ngốc.
“Người chú nhắc đến là cha ruột của các cháu. Lẽ nào một thời gian trước không phải là ~ các cháu mắng anh ấy là một kẻ bội bạc sao?
Lại còn vẽ lên xe của anh ba nữa?”
Diệp Tranh nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, sự thật nằm trong lời nói của bọn trẻ.
Đứa bé thứ nhất cau mày, nghiêm nghị nói “Chú à, mẹ nói loại người tùy tiện hỏi thông tin riêng tư của người khác đều không phải là người tốt”
Đứa bé nhỏ trăng trắng vội vàng gật đầu: “Người xấu.”
Diệp Tranh không khỏi nghẹn họng, anh ta nhìn bộ dạng giảo hoạt của đứa bé thứ nhất: “Các cháu cảm thấy chột dạ cho nên mới không nói ra có đúng không?”
Đứa bé thứ nhất lập tức quay đầu nói: “Thưa cô, chỗ này có một ông chú kì cục tự nhiên đặt ra những câu hỏi kỳ lạ.”
Cô giáo vội vàng đi đến hỏi thăm tình hình cụ thể.
Đứa trẻ thứ hai và thứ ba đều đồng loạt phụ họa theo, ngay sau đó Diệp Tranh liền cảm nhận được hàng loạt những ánh mắt kỳ lạ, lần đầu tiên trong đời anh ta bị chơi khăm bởi một đứa nhóc.
Anh ta không ngờ đứa trẻ lại cảnh giác.
đến như vậy.
Kế hoạch của Diệp Tranh thất bại, nhưng không lâu sau, một vị khách bất ngờ khác đến.
Tiêu Khôn Hoẵng lết cái cơ thể ốm yếu của mình đi vào nhà trẻ, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, anh mặc trên người một bộ trang phục đơn giản, bên dưới lộ ra một đôi tất.
“Anh ba, sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông hơi híp mắt: “Hỏi ra được thông tin gì chưa?”
Diệp Tranh hơi ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa, bọn trẻ rất cảnh giác”
Tiêu Khôn Hoằng đi thäng vào phòng học, thân hình cao lớn thẳng tắp giữa một đám bạn nhỏ, chính là cao ngất ngưởng như một ngọn núi lớn.
Anh nhìn xuống ba bánh bao nhỏ: “Theo cha ra ngoài.”
Ba đứa nhỏ nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn theo anh ra khỏi lớp học.
Đứa bé thứ nhất đi đầu tiên, hất cằm nói: “Chú, chú có chuyện gì cần nói sao?”