Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 166


trước sau

Chương 166

Bữa tiệc sôi động kết thúc trong sự hoang đường.

Thi Nhân lái một chiếc xe địa hình chạy thẳng vào vành đai ngoài đường cao tốc, hiện tại không có nhiều xe, cô gần như lái xe vượt quá tốc độ cho phép lên đến 120 km/h.

Cửa sổ ô tô mở to phát ra nhạc lớn.

Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào phía trước, cô đã chờ đợi cảnh tượng hôm nay quá lâu rồi chờ đến ngày nó thành hiện thực.

Mẹ, mẹ có thấy không?

Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Thi đã bắt đầu phải nếm quả ác do bọn họ tự trồng rồi.

Đoạn video bê bối sẽ khiến cho tuesday Vương Duyệt vạn kiếp bất phục và nó cũng sẽ khiển Thi Đằng Sùng xấu hổ.

Gia đình hòa thuận của con bồ nhí đó cuối cùng không thể trở lại như trước.

Chiếc xe địa hình kêu cót két một tiếng rồi dừng lại ở nghĩa trang Nam Sơn.

Cô nhìn vào nghĩa trang yên tĩnh. Thường thì sẽ không có ai đến thăm mộ vào ban đêm, nên nó rất im lặng vào ban đêm.

Cô bước ra khỏi xe, kéo chiếc váy đen từng bước đi về phía nghĩa trang.

Người đàn ông trung niên canh cổng, vẻ mặt có chút lo lắng sau khi thấy Thi Nhân xuất hiện: “Chà, thật xin lỗi, bây giờ nghĩa trang đã đóng cửa.”

Đêm hôm khuya khoắt còn đến thăm mộ lại còn mặc bộ đồ kì lạ, não của cô gái này có ổn không?

“Tôi chỉ muốn vào xem một chút, mẹ tôi đang ở trong đó.”

Thi Nhân không rời đi, lúc này cô không muốn đi đâu cô chỉ muốn gặp mẹ.

“Cô gái này, tôi rất xin lỗi nhưng giờ ở đây đã đóng cửa. Theo quy định của nghĩa trang, cô không được vào.”

Thoạt nhìn thì thấy tâm trạng của cô gái này không ổn lắm. Lỡ như cô muốn tự sát ở trong nghĩa trang thì sao?

Để tránh rắc rối, cô không được phép vào. Tâm trạng Thi Nhân vô cùng tồi tệ, túm lấy váy đứng ở cửa nhìn nghĩa trang phía xa.

Đêm đen nuốt chửng tất cả bia mộ, không còn thấy gì nữa như thể ngọn núi lớn này đã trở thành một cái miệng khổng lồ của dã thú, nhìn chằm chằm vào người đi đường bên ngoài.

“Cho cô ấy vào.”

Một giọng nam trầm truyền đến, Tiêu Khôn Hoằng đang đứng bên cạnh cô với một túi đồ cúng trong tay.

“Xin lỗi, thưa ngài, tôi thực sự không thể cho mọi người vào được.”

Nhưng anh ta nhanh chóng nhận được một cuộc gọi sau đó anh ta lập tức mở cửa: “Bây giờ mọi người có thể vào trong. Đây là đèn pin. Xin hãy chú ý an toàn.”

Vốn là không cho vào nhưng cấp trên lại ra lệnh để cho anh ta vào.

Trên mặt Thi Nhân không chút biểu cảm, từng bước đi vào trong.

Đêm tối, đi chưa được vài bước cô đã bị trẹo chân nhưng người đàn ông bên cạnh đã đỡ cánh tay cô.

“Cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn.”

Thi Nhân đẩy anh ra nhưng vừa mới bước đi, cô đã cảm thấy mắt cá chân đau không chịu nổi.

Cô nghiến răng đi về phía trước. Giây tiếp theo, người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô nói: “Lên đây.”

“Không cần, tôi có thể tự đi được.”

Nói xong cô cúi xuống định cởi giày cao gót nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã giữ chân cô lại: “Nếu cứ tiếp tục đi thì có lẽ trong nửa tháng tới em nhất định sẽ không đi được, em muốn như vậy sao?”

Thi Nhân nhíu mày nghĩ đến hậu quả. “Leo lên, tôi cõng em đi gặp bà ấy”

Tiêu Khôn Hoằng lo lắng cô gặp chuyện nên đi theo cô suốt chặng đường, quả nhiên cô đến nghĩa trang Nam Sơn.

Anh cởi áo khoác, ngồi xổm trước mặt cô: “Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, sẽ không ai biết chuyện này đâu.”

Thi Nhân chật vật một chút cuối cùng cũng trèo được lên lưng anh, lòng bàn tay cô truyền đến nhiệt độ nóng bỏng của anh.

Tay cô dường như nóng hơn, ánh mắt run rẩy.

Bốn phía đều là bóng đêm cùng nỗi cô đơn bao trùm như muốn nhấn chìm con người.

Nhưng bây giờ có người đang cõng cô tiến về phía trước như thể bóng tối kia cũng không còn sợ hãi nữa.

Trong lòng Thi Nhân đang ồn ào đột nhiên bình tĩnh lại.

Không bao lâu liền đến trước mộ mẹ cô.

Tiêu Khôn Hoằng cúi người cẩn thận đặt người xuống, nắm lấy cánh tay của cô: “Em ngồi xuống trước đi, tôi sẽ mang đồ cúng lên.” Thi Nhân không hề khách khí ngồi ngay trước bia mộ của mẹ.

Cô chống cằm, sờ vào bia mộ: “Mẹ ơi, cuối cùng thì hôm nay con đã hung hăn cho bọn họ Mạch bài học. Bọn họ sẽ không bao giờ còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Mẹ có vui không? “

Dù sao thì cô cũng rất hạnh phú!

c Sau khi đặt đồ cúng lên, Tiêu Khôn Hoằng cung kính cúi đầu rồi đưa thức ăn trong túi cho Thi Nhân: “Em ăn một chút gì đi, trên bữa tiệc chắc cũng chưa ăn gì đúng không? “

Thi Nhân

là chuyên tâm đi báo thù chắc chắn là không có tâm trạng ăn gì cả.

Cô nhìn thoáng qua bánh bao thịt trong tay người đàn ông hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy? “

Chỗ đồ cúng có bán bánh bao nhân thịt à?

“Tôi mua ở trên đường”

Tiêu Khôn Hoằng cũng lấy ra một chai nước khoáng: “Chỗ Nam Sơn này hơi hẻo lánh chỉ có mấy thứ này thôi.”

Thi Nhân dừng một chút: “Không, tôi không đói.”

Ngay khi vừa nói xong, bụng của cô vang lên một tiếng phản đối.

Mặt Thi Nhân đỏ lên, mím môi: “Vừa rồi anh không nghe thấy gì cả.”

“Ừm, tôi không nghe thấy tiếng bụng kêu.” Tiêu Khôn Hoằng đặt bánh bao nhân thịt và nước khoáng bên cạnh cô: “Ăn một chút đi, nếu không mẹ thấy vậy sẽ lo lắng cho em.”

“Đừng gọi loạn, bà ấy là mẹ tôi.”

“Bà ấy là mẹ vợ của tôi.”

“Chúng ta đã ly hôn.”

Thi Nhân chấp nhận số phận, cắn một miếng bánh bao nhân thịt chưa kể cái này cũng ngon thật, vừa ăn vừa nói.

“Đoạn phim đó chắc chắn sẽ khiến Vương Ngọc San hiểu lầm anh. Sau đó nhà họ Tiêu sẽ điều tra ra anh định giải thích thế nào? “

Vẻ mặt chất vấn của Vương Ngọc San lúc đó, cô vẫn nhớ như in.

Đại khái là không có sợ hãi lại phát hiện ra rằng mình đã đoán sai.

“Không có gì phải giải thích, bọn họ so với em chẳng là gì cả.”

Tiêu Khôn Hoằng vặn chai nước khoáng cho cô, nhìn cô đầy thâm tình: “Hiện tại em trút giận được chưa?”

Trên thực tế, anh có thể giúp.

Nhưng anh sợ rằng nếu anh làm điều này, cô sẽ ghét chính anh.

“Rất hả giận nhưng vẫn chưa kết thúc đâu.”

Thi Nhân cắn một miếng bánh: “Tôi sẽ đợi cho đến khi Thi Đằng Sùng và Vương Duyệt trở mặt. Rồi để Thi Đằng Sùng phá sản, cuối cùng theo tính cách của mẹ con Vương Duyệt nhất định sẽ không để ý đến Thị Đằng Sùng, tôi muốn Thị Đằng Sùng cô độc, tôi muốn ông ta chịu quả báo.”

“Vậy người gửi báo tin cho lãnh đạo chắc cũng là em phải không? Cán cân thị trường sẽ sớm được chấn chỉnh.”

Thi Nhân nhướng mày: “Anh biết sao? “

Người đàn ông khế thở dài: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không ngăn cản em.”

Tại sao trong mắt cô ấy, anh lại là người như vậy chứ?

Chút suy nghĩ trong đầu Thi Nhân bị bại lộ.

Cô cúi đầu uống nước trong im lặng. Đột nhiên tiếng quạ kêu vang lên trong dãy núi vắng lặng, đêm hôm khuya khoắt nghe có vẻ cực kì đáng sợt Cô rụt cổ một cái, vừa nãy là tập trung tinh thần muốn đến gặp mẹ.

Một thân sát khí, cái gì cũng không sợ.

Nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rồi chợt nhìn quanh bốn phía có cảm giác âm trầm. Tại sao đêm hôm mù nịt rồi cô còn chạy đến nghĩa trang a.

“Thấy sợ rồi à? “

Tiêu Khôn Hoằng bật đèn pin sáng hơn: “Có tôi ở đây, yêu ma quỷ quái nào dám tới gần”

“Đó là dĩ nhiên, khi anh hung hãn trông anh còn kinh khủng hơn yêu quái.”

Người đàn ông có vẻ mỉm cười: “Tôi đáng sợ như vậy sao? “

“Đương nhiên, người của anh đều rất sợ anh”

Thi Nhân bỗng nhiên ho khan một tiếng, cảm thấy cô nam quả nữ ở nghĩa trang cũng không hay lắm. Nếu người ngoài nhìn thấy có khi sẽ nghĩ bọn họ muốn làm cái gì.

Cô uống một ngụm nước khoáng, sau đó chống đỡ thân thể đứng lên nhưng lại quên mất mình hiện tại là một người tàn tật, cơ thể lập tức mất thăng bằng “AI”

Nhưng thay vì ngã xuống đất, cô lại rơi vào một lồng ngực rộng.

“Em cẩn thận một chút đi nếu không mẹ thấy bộ dạng này thế nào cũng lo lắng”

“Tôi chỉ không cẩn thận chút thôi.”

Thi Nhân đứng bằng một chân, nhìn lại bia mộ: “Mẹ ơi, hôm nào đó con sẽ đến thăm mẹ”

Đợi đến khi cô quay lại gặp mẹ, chắc chắn là lúc gia đình Thị Đăng Sùng nhà tan cửa nát.

“Lên đi”

Tiêu Khôn Hoäng vỗ lưng nhưng Thi Nhân không động đậy: “Tôi có thể tự mình đi xuống núi: Lên núi thì khó nhưng xuống núi chẳng phải rất dễ dàng sao?

Chủ yếu là lúc năm trên lưng anh có loại cảm giác rất kỳ quái, cô cảm thấy nó thật nguy hiểm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện