Chương 174
“Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm, trong tay tôi nắm không ít chuyện của ông đâu Thi Đằng Sùng, nhất định đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ cho ông ăn không ngon ngủ không yên đâu.”
Vương Duyệt là một tình nhân, sao bà ta lại không biết Thi Đằng Sùng là người như thế nào chứ.
Thế nhưng bà ta muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia của mình, vậy nên mới đi theo Thi Đằng Sùng nhiều năm như vậy, bên ngoài là gia sư tại nhà của Thi Nhân, nhưng bên trong lại không phải như vậy.
Bao nhiêu năm sinh sống cùng nhau, bà ta đương nhiên biết được không ít bí mật của Thi Đằng Sùng.
Việc này cũng để tránh sau này bản thân mình bị vứt bỏ, vậy nên phải dọn sẵn một đường lui.
Vương Ngọc San nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy? Cha, cha đã làm cái gì rồi?”
“Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào, mẹ của con đang nói lung tung đấy. Năm đó bà ngoại của Thi Nhân rõ ràng qua đời vì sự cố, không liên quan một chút gì đến cha hết.”
“Thi Đằng Sùng ông còn ngụy biện sao, ở đây không có người ngoài, ông giả vờ cái gì chứ? Lẽ nào lúc đầu không phải ông làm ăn thua lỗ, mắc nợ người ta, sau đó trộm lấy miếng ngọc bội gia truyền của bà ngoại, bán đi lấy tiền đền bù vào khoản nợ đó sao? Sau này bà ngoại tìm ông để tính sổ, ông lại dùng Thi Nhân và mẹ của nó để uy hiếp bà ngoại. Cơ thể của bà ngoại vốn dĩ đã không được tốt rồi, sau mấy tháng trở về là qua đời. Ông nói có đúng không?”
Vương Duyệt không có chút sợ hãi, bà ta còn cố ý điều tra việc này rồi.
Thi Đằng Sùng thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Vương Duyệt: “Người phụ nữ nham hiểm như bà, lúc nào cũng muốn bày mưu tính kế tôi, lúc đầu nên để mặc bà chứ không phải đem bà về đây hưởng thụ thể này.”
Vương Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ông có nói như thế nào thì trong tay tôi đã nắm được điểm yếu của ông rồi.”
“Được rồi, hai người có thôi đi không. Bây giờ chúng ta là người cùng một thuyền, phải nghĩ ra cách để vượt qua ải này, nếu không đợi đến khi không nhận được tài sản thừa kế, chúng ta cũng không phải cãi nhau như thế này nữa, cứ chịu nghèo đến già đi.”
Thi Đằng Sùng khinh thường nói: “Dù sao vẫn còn Hải Đào, con sợ cái gì chứ?”
“Hôm nay ông cụ có thể không cho con gặp Hải Đào, sau này cũng có thể. Con không gặp được Hải Đào thì lấy tiền của bọn họ như thế nào? Nghĩ kĩ mà xem, nếu như hai người nhất định muốn ly hôn, con phải dọn ra ngoài, sau này hai người không còn đứa con gái này nữa rồi.”
Vương Duyệt hơi hoảng: “Ngọc San, con không thể không để ý đến mẹ được.”
“Hai người cứ cãi nhau không để ý đến sự sống chết của con, tại sao con lại phải để ý đến hai người chứ?”
Vương Ngọc San tức giận nhìn Thi Đằng Sùng: “Còn có người tên Mạc Hồi kia nữa, một trăm phần trăm chính là Thi Nhân.”
Sao cô ta lại có những người thân gây trở ngại cho mình như vậy chứ.
Đúng là bực mình.
Cô ta quay trở về phòng mình gọi điện thoại cho Châu Chính Bắc: “Bảo anh đi tiếp cận ba đứa trẻ kia, sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì vậy?”
Cô ta phải tiêu diệt ba đứa trẻ kia, nhất định không được để chúng trở thành thứ uy hiếp con của mình.
“Em nghĩ chuyện đơn giản như vậy sao? Nghỉ hè đám trẻ đó đi tham gia trại hè rồi, phải đợi chúng nó quay lại rồi tính sau, nếu không thì sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Con trai của chúng ta, Hải Đào, rất nhanh thôi có thể thừa kế phần lớn tài sản của ông cụ kia rồi, lúc này nhất định không thể để xảy ra sơ xuất gì, biết không?”
“Anh biết rồi, tuy rằng anh không giỏi, nhưng con trai anh nhất định phải xuất sắc.”
Châu Chính Bắc ngồi trong căn phòng cho thuê bẩn thỉu, tay cầm cốc bia uống, hoàn toàn không còn dáng vẻ như ban đầu, đã trở thành một ông chú béo ú rồi.
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Sau khi xử lý công việc xong, Thi Nhân ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp phải Trợ lý Tiêu, anh ta cầm không ít đồ, trong đó có một con chim bồ câu màu trắng.
Cô ngây ra: “Mấy thứ này để làm gì vậy?”
Thật ra trong đầu Thi Nhân đã nghĩ ra một điều gì đấy, thế nhưng cô không dám khẳng định.
Trợ lý Tiêu dừng lại: “Không biết tại sao dạo gần đây ông chủ rất hứng thú với các trò ảo thuật, bảo tôi mời thầy đến và mang cả dụng cụ về cho anh ấy.”
Hứng thú với các trò ảo thuật”
Ánh mắt Thi Nhân sáng lên, không phải anh học ảo thuật vì ba đứa trẻ đấy chứ”
Cô gật đầu, nhìn trợ lý Tiêu đi vào căn phòng bên cạnh phòng cô, sự việc bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Khoảng thời gian này, cô vẫn
Ngày hôm sau.
Thi Nhân gọi video với đám trẻ, nhìn thấy bé Bánh Bao đã khỏe rồi, sắc mặt cũng hồng hào như trước.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Bé ba, con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Bé Bánh Bao cứ nhìn về phía đằng sau Thi Nhân, đôi mắt đen láy mở to, giống như đang chờ đợi điều gì đó xuất hiện.
Thi Nhân lên tiếng: “Con còn gì muốn nói sao?”
Bé lớn xông đến: “Mẹ, mẹ cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Mẹ biết rồi, bệnh viện có y tá, mẹ không sao đâu. Vậy mẹ tắt trước đây.”
Sau khi Thi Nhân nói xong, nhìn thấy ba đứa trẻ vẫn ngồi trước màn hình, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Vẫn muốn xem ảo thuật sao?”
“Muốn!”
Bé Bánh Bao trả lời to nhất, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội này.
Bé lớn và bé hai nhìn nhau, nghĩ một đẳng nói một nẻo: “Bọn con chỉ muốn vạch trần trò ảo thuật lừa người ấy mà thôi.”
Còn lâu mới muốn xem thật.
Thi Nhân cười: “Mẹ dẫn các con đi.”
Thôi được, chỉ cần các con vui vẻ, cô cũng không ngăn cản nữa.
Dù sao sự ràng buộc huyết thống thật sự là một việc vô cùng kỳ lạ, thật ra ba đứa trẻ đều không phải là người dễ tiếp cận, thế nhưng chúng lại thích Tiêu Khôn Hoằng một cách dễ dàng.
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng cũng có mấy đứa trẻ, nếu như tình cảm giữa họ tốt hơn một chút, vậy thì sau này nếu nhà họ Tiêu muốn đến đòi con, mong rằng Tiêu Khôn Hoằng có thể nghĩ vì những đứa trẻ.
Người đàn ông đó, chắc cũng sẽ bảo vệ được các con đúng không”
Thi Nhân đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa rồi bước vào, nhìn thấy trợ lý Tiêu cũng ở đó, trong tay còn cầm một tập tài liệu.
Tiêu Khôn Hoằng giương mắt lên: “Sao vậy, có việc gì à?”
“Nếu anh đang bận thì thôi cũng được.” Thi Nhân không muốn làm phiền anh làm việc.
“Tôi vừa làm xong rồi.”
Tiêu Khôn Hoãng nhìn thấy máy tính bảng trên tay cô, dường như có thể đoán ra mục đích Thi Nhân muốn tìm mình ngay lập tức, đột nhiên thấy hơi căng thẳng.
Trợ lý Tiêu cũng rất biết điều, anh ta cầm tập tài liệu vừa xử lý xong rời đi.
Khó khăn lắm mới có được khoảng thời gian quan hệ của ông chủ và bà chủ tốt hơn một chút.
Khi Thi Nhân còn chưa biết nói thế nào, trong máy tính bảng đã truyền ra âm thanh của bé Bánh Bao: “Con muốn xem ảo thuật!
Mẹt! Con không nhìn thấy gì!”
Thi Nhân giơ máy tính bảng ra, màn hình lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Cô đặt máy tính bảng lên ghế: “Mấy đứa trẻ muốn xem anh làm ảo thuật.”
Trong ánh mắt của Tiêu Khôn Hoàng hiện lên ý cười, anh nhìn ba đứa trẻ, đôi lông mày.
rậm vô cùng giống mấy đứa, anh gật đầu: “Được, thế nhưng cha phải chuẩn bị công cụ đã”
Bé lớn kiêu ngạo nói: “Không phải là chú biết ảo thuật sao? Còn phải chuẩn bị công cụ, có phải chú đang gian lận không?”
Thi Nhân không nghe tiếp được nữa: “Mạc.
Tiểu Bắc, con còn nghịch ngợm thì đừng có xem nữa.”
Bé lớn trật tự ngay tức khắc, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đợi để xem ảo thuật.
Cậu bé hơi thắc mắc, sao mẹ lại nói giúp.
người đàn ông phụ tình đó vậy.
Không lâu sau, trợ lý đã cầm đạo cụ tới.
Lần này Tiêu Khôn Hoằng đội cái mũ màu đen lên, rất giống mấy người ở trong tỉ vi.
Thi Nhân ngồi im lặng bên cạnh, không khí trong phòng rất hòa hợp.
“Oa, không nhìn thấy con chim nữa rồi.”
“Ngốc, con chim nhất định bị chú ấy giấu đi rồi, đó đều là giả hết”
“Anh cũng thấy vậy.”
Trước màn hình máy tính bảng, Tiêu Khôn Hoäng lấy ra không ít dụng cụ, làm các loại ảo thuật cho mấy đứa trẻ xem.
Lần ảo thuật này so với lần trước cũng hay hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Thi Nhân đặt trên người Tiêu Khôn Hoäng, một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo, đội chiếc mũ đạo cụ màu đen, gắng sức để biểu diễn ảo thuật cho mấy đứa trẻ.
Biểu cảm lạnh lùng của anh cũng trở nên ấm áp hơn, ánh mắt sắc bén cũng mang theo hơi ấm Nếu như phải dùng một từ để hình dung, thì nhất định là “Cha”.