Chương 184
“Đúng vậy, chị của cô nói rất rõ ràng.” Vương Ngọc San sửng sốt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người muốn được chia bao nhiêu?” Cô biết những người này chính là quỷ hút máu, cô nhất định sẽ không để họ giành được chút gia sản nào.
Tài sản còn chưa được phân chia rõ ràng, nhà họ Thi cãi nhau suốt cả đêm!
Ngày hôm sau, Vương Ngọc San mới nhắn tin cho Thi Nhân, cô ta nói rằng: “Chúng tôi đồng ý với điều kiện của chị, bây giờ chị tới Nghĩa trang Nam Sơn, hy vọng chị nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Nhận được tin nhắn, Thi Nhân lập tức đi tới Nghĩa trang Nam Sơn.
Chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể không có mặt được chứ?
Thi Nhân lái xe tới Nghĩa trang Nam Sơn, khi cô tới, người nhà họ Thi vẫn còn chưa đến.
Cô đi mua chút đồ sau đó đứng chờ. Nửa tiếng sau người nhà họ Thi mới chậm rãi đi tới.
Có điều, vẻ mặt bọn họ đều chẳng ra làm sao cả, tất cả bọn họ đều vì tiền nên mới chấp nhận đến đây.
So với mất mặt thì bọn họ còn sợ cái cảnh nghèo khó hơn.
“Tới rồi sao!”
Thi Nhân bước xuống xe, nhìn đám người nhà họ Thi ở trước mặt, ánh mắt bọn họ đều vô cùng căm hận cô nhưng lại không thể làm được gì.
Vương Ngọc San kiềm chế tức giận nói: “Đúng vậy, chị vừa lòng chưa?”
“Vẫn còn chưa bắt đầu mà, tôi có thể vừa lòng cái gì chứ? Có điều các người cứ như vậy mà tới sao? Lúc trước không phải tôi đã nói rõ cả rồi sao?”
“Đương nhiên là tôi có mang theo rồi.”
Vương Ngọc San cầm tiền vàng từ trong xe tới, sau đó cô ta nói: “Những thứ khác chưa kịp mua vì vội quá.”
Thật ra là không muốn mua thì đúng hơn.
Nhìn mấy thứ này đã thấy đen đủi.
“Không sao cả, các người không mua thì tôi mua, tặng miễn phí cho các người.”
Thi Nhân lấy một chiếc túi đen trong xe ra, ném xuống bên chân Vương Ngọc San, cô lạnh lùng nói: “Mặc vào đi.”
Cô hiểu quá rõ ràng nhà họ Thi là loại người như thế nào.
Quả nhiên ngay sau đó, sắc mặt Vương Ngọc San và những người phía sau tái mét lại, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn tới đây lừa chút tiền, không ngờ Thi Nhân lại tự mình tới đã đành, còn cố ý mua mấy thứ này!
Không một ai dám động đậy. Thi Nhân liếc mắt nhìn qua: “Không muốn sao? Vậy thì bỏ đi.”
“Không phải.”
Vương Ngọc San cúi người mở túi ra, bên trong có bốn bộ quần áo tang, còn có cả khăn trùm đầu.
Thi Nhân nhìn bọn họ bất đắc dĩ và tức giận mà mặc áo tang vào, ánh mắt cô hơi tối lại, có chút hả hê.
“Thi Nhân, hy vọng chị nhớ kỹ lời mình nói.”
“Đương nhiên rồi, cô cho rằng tôi giống với cô sao?” t Khóe miệng Thi Nhân cong lên, cô còn chẳng đồng ý với những gì mình nói huống gì là người khác.
Ngày mai khi thu thập ý kiến, Tiêu Khôn Hoằng sẽ là người nói ra tất cả chứ không phải cô.
Thế này cũng không tính là cô vi phạm giao kèo chứ.
Thi Nhân đứng ở phía sau, nhìn những người nhà họ Thi mặc áo tang đi tới mộ mẹ mình, ánh mắt cô sắc lạnh như một lưỡi dao, cô thầm nói: “Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Bọn họ đang tới chuộc tội với mẹ đấy.”
Mười phút sau, ở trước bia mộ.
Thi Nhân tiến tới đứng ở bên cạnh: “Người thứ nhất, Thi Đằng Sùng lên trước đi, dù sao ông cũng là người đầu tiên phản bội.”
Thi Đẳng Sùng cắn răng đứng lên: “Tố Như, lúc trước là tôi phản bội bà, thật sự xin lỗi bà, tôi tới để chuộc lỗi với bà.”
“Còn chưa đủ đâu, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho tôi, thiếu một cái cũng không được!”
Thi Nhân nhìn chằm chằm Thi Đẳng Sùng, cô vô cùng tức giận, cười mà như không cười: “Nếu như ông cảm thấy khó chịu thì có thể đi.”
Thi Đằng Sùng chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy nhưng nghĩ đến giao kèo tiền nong tối hôm qua ông ta đành phải nhịn xuống.
Thi Đẳng Sùng quỳ sụp xuống trước bia mộ, dập đầu nhận sai một lần nữa.
Vẻ mặt Thi Nhân vẫn không thay đổi: “Người tiếp theo.”
Khi Vương Duyệt đứng ra, bà ta có chút chột dạ, bà ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ trong tấm ảnh đen trắng trên tấm bia mộ.
Thật ra ban đầu, người phụ nữ đó còn đối xử rất tốt với bà ta.
Có điều bà ta sợ nghèo, bà ta không muốn phải sống những ngày tháng khốn khó, dù rằng bây giờ nghĩ lại cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, bởi vì Thi Đằng Sùng là tên đàn ông cặn bã.
“Quỳ xuống đi, dập đầu xin lỗi mẹ tôi, ở thời cổ đại vợ bé còn phải cúi đầu bưng trà cho vợ cả nữa đấy.”
Vương Duyệt tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, bà ta đâu phải là vợ bé, hiện giờ bà ta là vợ hợp pháp của Thi Đằng Sùng.
Có điều, bây giờ bà ta cũng chỉ mong có thể ly hôn với Thi Đẳng Sùng, không còn quan hệ gì với ông ta thì tốt biết mấy.
Vương Duyệt vì con mình nên cũng chỉ đành quỳ xuống dập đầu xin lỗi: “Chị, trước đây là em có lỗi với chị, là em không biết xấu hổ chiếm đoạt người đàn ông của chị.”
Thế nhưng hiện giờ bà ta rất hối hận, thật sự vô cùng hối hận.
Thi Nhân khẽ cười, cảnh tượng này đúng là khiến người ta hả dạ.
Đáng tiếc mẹ cô không còn nữa, không thể chứng kiến cảnh tượng thú vị như thế này.
Tiếp sau đó tới lượt Vương Ngọc San quỳ xuống dập đầu, cô ta quỳ xuống một cách dứt khoát: “Xin lỗi dì, là do lòng tham của cháu nên mới hại dì ra nông
Cuối cùng đến lượt Thi Thanh Tùng.
Thi Nhân cảm thấy vô cùng hả hê: “Tôi khuyên các người một câu, ác giả ác báo, nếu chưa gặp quả báo thì chỉ là chưa tới lúc mà thôi.”
Hiện giờ không phải báo ứng đã tới rồi hay sao? t Vương Ngọc San gật đầu: “Tôi đã làm theo những gì chị yêu cầu, hy vọng chị có thể giữ lời.”
“Được thôi, dù sao tôi cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bị lừa của ông cụ.”
Vương Ngọc San cũng không nghi ngờ câu nói này của Thi nhân, cô ta chỉ hy vọng cả nhà có thể bình an vượt qua ngày mai.
“Chúng ta đi thôi.”
Vương Ngọc San không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa, cô ta cảm thấy nơi này vô cùng xui xẻo, chờ qua ngày mai, cô ta nhất định sẽ khiến Thi Nhân phải dập đầu nhận lỗi!
Chỉ có như vậy mới xả được nỗi nhục ngày hôm nay!
Vương Ngọc San đi thẳng về phía trước, ánh mắt cô ta hùng hổ như muốn giết người tới nơi.
Những người còn lại của nhà họ Thi cũng đi theo sau, Thi Đẳng Sùng là người đi cuối cùng, ông ta nhìn thoáng qua Thi Nhân nói: “Trước đây là cha không tốt, không biết Vương Duyệt là loại phụ nữ như vậy, bà ta đúng là không bằng một cọng tóc của mẹ con, là cha có mắt như mù, cha thật sự xin lỗi con.”
“Ông nói không sai, đúng là ông có lỗi với mẹ tôi, nếu không phải lúc trước bà ngoại bán hết trang sức đi cho ông gây dựng sự nghiệp thì ông có thể có được công ty sao? Kết quả sau khi ông có tiền lại quay tót đi phản bội lại chúng tôi, ông không chỉ có lỗi với mẹ tôi mà còn có lỗi với bà ngoại nữa.”
Vẻ mặt Thi Đằng Sơn trầm xuống, ông ta không ngờ Thi Nhân lại nói chuyện hùng hổ dọa người như vậy, không chừa cho ông ta chút mặt mũi nào.
“Thi Nhân, nói sao thì cha cũng là cha của con, chuyện trước kia là cha làm sai, nhưng bây giờ con cũng đã trả thù được rồi, chúng ta có thể xí xóa toàn bộ được không? Sau này cha nhất định sẽ ly hôn với Vương Duyệt, bù đắp lại tình cảm cha con hai chúng ta.”
Ôi? Tình cảm cha con?
Thi Nhân khẽ gảy móng tay: “Có thể chứ, có điều tôi có một điều kiện.”
“Con nói đi, con nói đi.”
Ánh mắt Thi Đằng Sùng rực lên, chỉ cần Thi Nhân chịu tha thứ cho ông ta thì về sau ông ta sẽ vẫn là cha vợ của Tiêu Khôn Hoằng, chỉ cần điều này không thay đổi là được, chứ vợ đổi là ai mà chẳng được.
“Điều kiện là ông kết hôn lại với mẹ tôi, vậy thì tôi sẽ nhận ông là cha.”
“Nhưng mẹ con đã qua đời rồi, làm sao có thể kết hôn lại được?”
Đôi môi đỏ của Thi Nhân khẽ nhếch lên: “Sao lại không được chứ, ông ôm lấy ảnh chụp của mẹ tôi cử hành hôn lễ, sau này để bài vị của bà ấy ở trong phòng ngủ của ông là được.”
Thi Đằng Sùng tưởng tượng ra cảnh đó, ông ta cảm thấy vô cùng hốt hoảng, sao có thể làm như vậy được chứ!
Rõ ràng Thi Nhân đang đùa giỡn ông ta.
Thi Đẳng Sùng lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nhóc chết tiệt này, đừng có mà vội đắc ý, sau này sẽ không yên đâu.”
Ông ta biết Thi Nhân chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, bây giờ cô không giống như trước đây nữa, vô cùng khó để đối phó lại.
Bây giờ thứ duy nhất ông ta có thể trông cậy vào là di sản mà Vương Ngọc San có thể nhận được.
Thi Nhân nhìn đám người đáng ghét rời đi, cô hả hê nhếch khóe miệng lên: “Mẹ, mẹ có thấy không? Bây giờ con rất lợi hại, bọn họ không ai dám bắt nạt con, chỉ có thể nghe lời quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với mẹ thôi.”
Thế nhưng dù cho cô có nói gì đi chăng nữa, mẹ cô cũng không thể sống lại đượ!
c Thi Nhân cố gắng mỉm cười, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc òa lên.
Cô ngồi xổm trước bia mộ, thương tâm khóc một hồi lâu, dường như mọi đau khổ suốt năm năm qua mà cô phải chịu đựng đều được trút bỏ ra hết.
Gió trên núi mỗi lúc một lớn hơn.
Vừa rồi trời vẫn còn xanh, mây vẫn còn trắng, trong chớp mắt đã chuyển thành âm u, mây đen phủ kín.
Sau đó, vài hạt mưa rơi xuống.
Thi Nhân khóc mãi cho tới khi cạn nước mắt, cô vuốt ve bia mộ: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ sống tốt, chờ một khoảng thời gian nữa, con sẽ mang ba đứa cháu tới thăm mẹ.”
Hiện giờ cô có thể quang minh chính đại đưa con mình tới tảo mộ rồi.
Để con của cô có thể thăm bà ngoại.
Thi Nhân sụt sịt mũi, cô ngẩng đầu cảm nhận từng giọt mưa rơi tí tách, nước mưa lạnh toát rớt xuống mặt cô.
Cô vừa mới xoay người thì phát hiện một người đàn ông đang chậm rãi tới gần, đôi tay thon dài của anh cầm theo một cây dù.
Giờ phút này, cảnh vật quanh núi dường như đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bóng dáng anh là rõ ràng, từng bước, từng bước tới bên cô.