Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 288


trước sau

Chương 288

Bữa tiệc bỗng rơi vào tình huống xấu hổ.

Sau khi nhân vật chính Mạc Đông Lăng rời khỏi, có rất nhiều người cũng rời đi, dù sao những người tới dự tiệc ngày hôm nay đều là vì anh ta mà tới.

Xét cho cùng nhà họ Hách chỉ nổi tiếng ở nước Mỹ, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì ở đây cả.

Thành thật mà nói còn không bằng cả tiếng tăm của Tiêu Khôn Hoằng.

Hôm nay lại thấy nhà họ Hách công khai làm khó dễ cho người thân của Tiêu Khôn Hoằng, nếu như anh không có việc gì thì sớm muộn gì cũng tìm họ tính sổ.

Bà chủ nhà họ Hách thấy người tham dự bữa tiệc đã về mất một nửa, bà ta nhìn chằm chằm vào Hách Liên Thành: “Đây chính là kết quả mà con muốn hay sao? Con xem đi cả bữa tiệc đều bị xáo trộn không ra sao chỉ vì cái cô Mạc Hồi kia, con còn định ngăn cản mẹ sao?”

Sau một lúc lâu Hách Liên Thành mới mở miệng nói: “Con không hề ngăn cản mẹ.”

Bà chủ nhà họ Hách sửng sốt, bỗng chốc không biết nói gì cho phải.

Bà ta đã quen với việc con mình vẫn luôn bảo vệ cho Mạc Hồi, nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ khiến bà ta có chút mê mang: “Y con là gì vậy?”

“Ý tứ trên mặt chữ đó, vừa rồi không phải là con đưa cô ấy đi.”

“Hừ, nếu như Mạc Đông Lăng không ta tay thì chẳng lẽ con sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao? Từ trước đến giờ con chỉ biết chống đối mẹ, mẹ đều là vì tốt cho con.”

Hách Liên Thành xoa huyệt thái dương: “Mẹ à, đây không phải là nước Mỹ, cô ấy cũng không phải là nhà thiết kế nhỏ không được người khác coi trọng, bây giờ cô ấy đã là vợ của Tiêu Khôn Hoằng, không cần lại chọc giận cô ấy nữa.”

“Hừ, còn nói là không bảo vệ cho cô ta nữa đấy!” Anh ta bỗng cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Tùy mẹ nghĩ sao thì nghĩ.”

“Hách Liên Thành, hãy nhớ những gì con đã nói, đừng để đến lúc đó lại nhúng tay xen vào.”

Anh ta quay sang: “Con cũng khuyên mẹ một câu, bây giờ là giai đoạn mấu chốt của buổi đấu thầu, nếu như để xảy ra sai sót gì con sẽ không đến giải quyết hậu quả đâu.”

Anh ta bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hách Liên Thành rốt cuộc tồn tại là vì điều gì chứ, vì nhà họ Hách sao?

Bà chủ nhà họ Hách cực kỳ tức giận, bà ta không tin mình còn không xử lý nổi một nhà thiết kế nho nhỏ, hiện giờ Tiêu Khôn Hoằng vẫn không rõ sống chết ra sao, Mạc Hồi thì được tính là thứ gì chứ?

Thi Nhân rời khỏi bữa tiệc và nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ trong lòng của Mạc Đông Lăng, cô cuối cùng cũng có chút không chịu nổi.

Cô đi phía sau cùng với Mạc Tử Tây.

Thi Nhân khẽ nói: “Anh cả của em anh ấy…?”

“Nữ thần chị cứ yên tâm đi, mặc dù anh cả em không được thân thiện cho lắm và còn máu lạnh vô tình nữa, hơn nữa còn có tiếng là không thích trẻ con.”

Thi Nhân gần như không thể đứng vững được nữa khi nghe thấy những lời này.

May mà Mạc Tử Tây đỡ lấy cô: “Chẳng qua anh trai em chỉ là có vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi, nếu anh ấy đã chủ động chiếu cố cho Bánh Bao Nhỏ thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, đây là một chiếc đùi vàng đấy, nếu ôm chắc thì không cần phải lo lắng gì nữa!”

Thi Nhân: “…”

Rất có đạo lý đó!

Nhưng loại chuyện bán con gái để đổi lấy cơ hội làm ăn này, dù nghĩ thế nào đi chăng nữa trong lòng cũng đều cảm thấy có khúc mắc và tội lỗi.

Mạc Đông Lăng ôm Bánh Bao Nhỏ đi ở phía trước bước tới chiếc xe siêu sang của mình.

Theo sau đôi chân thon dài của anh ta là hai cậu nhóc cực kỳ đẹp trai. Trợ lý của Mạc Đông Lăng đi bên cạnh có chút ngây ngốc. Anh ta cảm thấy liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, luôn cảm thấy ông chủ lớn hôm nay có gì đó không đúng lắm, trong tay lại đi bế một đứa trẻ.

Có trời mới biết ông chủ ghét nhất chính là trẻ con.

Hôm nay là ngày gì vậy thật sự phải ghi nhớ mới được.

Ông chủ quan tâm đến con gái của Mạc Hồi như vậy, chẳng lẽ đây không phải là con của Tiêu Khôn Hoằng mà là con riêng của ông chủ?

Điều này quả thật là một bí mật vô cùng lớn.

Mạc Đông Lăng dừng lại trước chiếc xe rồi nhíu mày lại, anh ta lại có thể bế một đứa trẻ đi một đoạn đường xa như vậy, trong lòng cảm thấy hơi diệu kỳ.

Cảm giác khó mà diễn tả được. “Anh trai, vừa rồi cám ơn anh đã giúp đỡ em và mẹ”

Mạc Đông Lăng cúi đầu: “Lần này không gọi là chú nữa à?”

Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười khờ khạo rồi ngọt ngào đáp lại: “Anh trai tốt bụng.”

Mặc dù trông Mạc Tiểu Khê nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra cô bé rất ranh mãnh, biết vừa rồi ai là người đưa bọn họ ra ngoài và cũng hiểu được không nên chọc

người đàn ông trước mắt này.

Đôi môi mỏng của Mạc Đông Lăng khẽ động một chút.

Tuy biết Bánh Bao Nhỏ đang nịnh nọt mình nhưng vẫn không nỡ vạch trần cô bé, nể tình cô bé dễ thương như vậy nên bỏ qua thôi.

Bánh Bao Nhỏ quay đầu lại rồi dõng dạc mở miệng: “Mẹ ơi!”

“Mẹ đây.”

Thi Nhân đang đứng bên cạnh Mạc Tử Tây, cô mím môi: “Anh Mạc, vừa rồi cám ơn anh.”

“Không cần đâu, ai bảo tôi là cậu của cô bé chứ.”

Thi Nhân suýt chút nữa thì sặc nước miếng khi nghe thấy từ cậu này.

Cô cố gắng nở một nụ cười, nhìn thấy ý tứ trêu chọc trong đôi mắt hẹp dài của Mạc Đông Lăng, tựa hồ đã nhìn ra kế hoạch của bọn họ nhưng cũng không có vạch trần.

Anh ta cúi người đặt cô bé xuống rồi sờ đầu đứa nhỏ: “Qua đó đi.”

“Hẹn gặp lại cậu.”

Bánh Bao Nhỏ nhảy nhót chạy đến bên cạnh Thi Nhân rồi vẫy tay với anh ta với động tác vô cùng nghiêm túc.

Mạc Đông Lăng cúi người bước lên xe rồi hạ cửa kính xe xuống và nhìn Mạc Tử Tây: “Lên đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Nữ thần vậy em đi trước nhé sau này lại liên lạc, nếu như nhà họ Hách ở bên này còn làm phiền chị thì cứ gọi cho em.”

“Không cần đâu, đây không phải là nước Mỹ nên tôi sẽ không sao cả.”

Thi Nhân rất bình tĩnh. Sở dĩ hôm nay cô sẽ bị bà chủ nhà họ Hách chặn lại là do cô không nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra ở trong bữa tiệc của Hách Liên Thành, vì vậy không mang theo vệ sỹ.

Sau này, ánh mắt của Thi Nhân bỗng tối lại, có lẽ không có lần sau nữa.

Con cái chính là điểm mấu chốt của cô.

Nhưng hôm nay bà chủ nhà họ Hách lại chạm vào điểm mấu chốt này.

Cô và Hách Liên Thành đều biết có những thứ không thể quay trở lại được nữa.

Mạc Tử Tây ngồi xổm xuống trước mặt ba đứa trẻ rồi lần lượt ôm lấy từng đứa hôn một cái, sau đó mới lưu luyến lên rời xe rời đi.

Sau khi xe của họ đi khỏi, người lái xe đến đón cô đã tới rồi.

Hách Liên Thành đứng ở cửa, tận mắt nhìn cô dẫn theo đám trẻ dần đi xa, anh ta nhìn bầu trời, hơi lạnh lướt qua bên má như thể lưỡi dao cắt qua cực kỳ đau đớn.

Cho dù anh ta có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.

Chiếc xe của Mạc Đông Lăng chạy êm ru trên đường.

Bầu không khí trong xe là một mảnh yên tĩnh, không ai lên tiếng nói chuyện.

Tuy nhiên Mạc Tử Tây lại ngồi không yên, lắp bắp mở miệng nói: “Anh cả, anh muốn hỏi em điều gì vậy?”

“Gan ngày càng lớn nhỉ, dám tính kế lên người anh?”

Ánh mắt hẹp dài của Mạc Đông Lăng nhìn lướt qua vô cùng sắc bén và đầy áp lực.

Trong lòng Mạc Tử Tây giật thót, quả nhiên là vì chuyện đứa trẻ kêu anh ta là cậu, cô ấy lập tức cười ha ha rồi nói: “Ai nha, theo tuổi tác thì cô bé nên gọi anh là cậu mà, dù sao thì em cũng là mẹ đỡ đầu của đứa trẻ.”

“Có mẹ đỡ đầu nào trẻ như em sao?”

“Còn không phải à, khi cô bé mới sinh em còn từng thay tã và pha sữa bột cho uống đấy.”

Mạc Tử Tây ngẩng đầu ưỡn ngực với dáng vẻ vô cùng tự hào.

Nhưng dưới cái nhìn của Mạc Đông Lăng cô ấy chỉ đành co rụt cổ lại: “Nhưng em thấy anh cũng rất thích Bánh Bao Nhỏ mà”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

Anh ta hừ lạnh một tiếng.

“Ai ui, đều là một chuyện mà thôi, cùng người nhà với nhau không phân anh tôi.

“Đừng tưởng rằng làm như vậy anh sẽ mở cửa sau cho Tập đoàn Quang Viễn, điều đó là không thể! Anh chưa bao giờ đùa giỡn trong công việc.”

Mạc Đông Lăng từ chối rất dứt khoát.

Anh ta cũng biết kế hoạch của Mạc Tử Tây và Thi Nhân, không muốn chơi đùa cùng với họ nên cần phải nói rõ ràng trước.

“Sẽ không đâu, em biết anh cả chưa ~““

bao giờ thân thiện đến thế.

Anh ta nhướng mày: “Hả?”

“Khụ, khụ, khụ, không đúng, không đúng, cần phải nói là chí công vô tư!

Nếu không nhà họ Mạc cũng sẽ không phát triển rực rỡ như ngày hôm nay.”

Cô ấy lập tức nịnh nọt.

Tuy nhiên cô ấy chợt thay đổi ý tưởng cất tiếng hỏi: “Anh cả, em có thể hỏi anh một câu được không?”

“Nói đi.”

“Có phải anh hơi ghét bỏ nữ thần của em đúng không?”

Ánh mắt của Mạc Đông Lăng bỗng chốc ngây ra, anh ta tưởng rằng mình đã giấu rất kỹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện