Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 290


trước sau

Chương 290

Phòng ngủ hết sức yên tĩnh.

Khi Thi Nhân về phòng chuẩn bị thay quần áo, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn trên facebook, phát hiện mình đang bị mắng chửi trên top hot search.

Nói rằng cô đánh người, không biết dạy dỗ con cái.

Nói cô bụng dạ khó lường, muốn chiếm đoạt tài sản của tập đoàn Quang Viễn.

Nói rằng cô tìm cách giết chồng mình là Tiêu Khôn Hoằng, một tay che trời.

Còn có những việc trước đây cô đã từng trải qua, nói rằng cô âm mưu để có được địa vị như ngày hôm nay.

Bạo lực mạng, thực sự quá độc ác.

Khi Thi Nhân nhìn thấy những bình luận này, cô suýt chút nữa không thể thở nổi, đầu óc như muốn nổ tung.

“Đừng xem.”

Cô bị lồng ngực to lớn phía sau dán chặt lấy , người đàn ông lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay cô, sau đó nắm lấy tay cô nói: “Chuyện này sẽ nhanh chóng ổn thôi.”

Anh đã sắp xếp người điều tra vấn đề này, top hot search sẽ sớm bị gỡ bỏ thôi.

“Sự việc rõ ràng không phải như thế, có người cố tình làm đoạn video sau đó chỉnh sửa thành em”

“Anh biết.”

Vốn dĩ tâm trạng Thi Nhân đang không tốt, dù là ai đọc được tin tức này cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Video đó không phải là một video hoàn chỉnh.

Ai đó đã cố tình biên tập video như vậy để vu khống cho cô.

“Đừng tức giận, cứ giao cho anh xử lý.”

Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa mũi cô, cử chỉ thân mật, mặc dù ánh mắt của anh cũng đang kìm nén lửa giận, nhưng anh muốn cư xử thật tốt trước mặt Thi Nhân.

Thi Nhân dựa vào lòng anh, bình tĩnh nói: “Em muốn biết ai đã làm chuyện này?”

“Có lẽ em có thể đoán được đấy.”

Tiêu Không Hoằng không trực tiếp trả lời, lúc này anh muốn từ từ bôi nhọ và hạ thấp vị trí của nhà họ hách trong lòng vợ mình, trong lúc đó dần dần hạ thấp sự tin tưởng của Hách Liên Thành với cô vợ nhỏ của mình.

“Quả nhiên là bà chủ nhà họ Hách.” Mặc dù Thi Nhân đoán được ai đã làm chuyện này, nhưng cô không ngờ bà Hách lại hành động nhanh như vậy, Hách Liên Thành có biết chuyện này không?

Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi. “Đừng sợ, có chồng ở đây rồi.”

Giọng nói trầm thấp và dễ chịu của người đàn ông truyền đến bên tai, khiến người ta không thể bình tĩnh được. Thi Nhân thở dài: “Lúc đó ở bữa tiệc, con của thím của Hách Liên Thành đã có mâu thuẫn với bánh bao nhỏ. Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam đã đánh cậu bé kia một trận”

“Ô, đánh được lắm.” “Rốt cuộc anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?”

Thi Nhân nắm lấy một ngón tay của anh, có chút tức giận: “Anh nghe em nói hết trước đã.”

“Ừ, em nói đi.”

“Một lúc sau cha mẹ đối phương đến. Vốn dĩ em nghĩ bọn trẻ đánh nhau cha mẹ đôi bên không nên nảy sinh mâu thuẫn, nhưng lời nói của đối phương rất khó chịu, trong lúc nhất thời em không nhịn được, đã tát người phụ nữ kia một cái.”

“Ừ, không tồi, rất lợi hại, không bị người khác bắt nạt.”

Thi Nhân bĩu môi: “Sau đó đối phương còn định đánh em, em nghiêng người vật người đó ngã xuống đất. Anh nói xem có phải em đã hơi quá đáng rồi không?”

Mặc dù đối phương ra tay trước, nhưng có vẻ cô cũng có chút quá đáng.

“Không hề, em làm tốt lắm. Em là bà chủ của nhà họ Tiêu mà, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.”

Tiêu Khôn Hoằng khẽ thở dài: “Nghe lời anh đi, được không? Sau này mang theo hai vệ sĩ đi cùng. Nếu như gặp lại loại chuyện này lần nữa, cứ để vệ sĩ ra tay. Em không cần phải ra tay nữa, để bọn họ làm là được rồi!”

Thi Nhân dừng lại.

Cô đang suy nghĩ có phải mình đã quá đáng rồi hay không?

Vừa rồi cô đã giải thích rõ ràng với Tiêu Khôn Hằng rồi, cô muốn biết theo anh thấy thì cô có quá đáng không.

Kết quả, kết quả thật sự có chút không ngoài dự đoán.

“Vậy thì anh sẽ ủng hộ em đúng không?”

“Ừ, sẽ ủng hộ em.”

Tiêu Khôn Hoằng chống cằm lên vai cô: “Từ nay về sau không cần phải để ý sắc mặt của ai cả. Chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Em biết rõ uy danh của tổng giám đốc Tiêu, nhưng luôn có những người không có biết suy nghĩ tìm đến mà.”

Thi Nhân tự nhéo miệng một cái: “May là trước kia em có luyện tập sơ qua nên phụ nữ bình thường muốn đánh bại em cũng có chút khó khăn.”

“Đúng thế, vợ của anh thật lợi hại, dáng vẻ đánh người cùng rất ngầu đó.”

Tiêu Khôn Hoằng đã biết chuyện gì xảy ra từ lâu rồi.

Trong lúc tức giận, anh cũng phải cảm thán rằng cô vợ bé bỏng của mình thật sự không còn giống như trước nữa.

“Em cảm thấy tủi thân sao? Nếu anh đứng ra nói chuyện, thì chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”

Tiêu Khôn Hoằng đã rất hối hận, tại sao anh lại không đi cùng cô chứ?

“Chuyện này không liên quan gì đến anh, là bản thân em muốn đi, cũng tại em không mang theo vệ sĩ. Em sẽ nhớ kỹ bài học lần này, lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”

Thi Nhân cũng dần bắt đầu có lối suy nghĩ giống với Tiêu Khôn Hoằng. “Thay quần áo đi, buổi chiều đi ăn chút gì đó.”

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa đầu cô thật, hơi ấm được truyền đến từ lòng bàn tay to lớn, nhịp tim của Thi Nhân đột nhiên tăng lên.

“Ừ, được.” Thi Nhân liếc nhìn chiếc điện thoại rồi vứt sang một bên, mặc kệ những lời bàn tán trên mạng, dù sao những người xung quanh tin tưởng cô là đủ rồi.

Cô không cần tất cả mọi người đều phải thích mình.

Đi đến phòng khách, Thi Nhân nhìn thấy bánh bao nhỏ đang cầm một món đồ chơi mới trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười rất tươi.

Cô ngạc nhiên: “Ở đâu ra vậy?” “Cha bất ngờ tặng cho con đó ạ!”

Bánh bao nhỏ nở nụ cười rất hạnh phúc, ngoài vết sẹo trên trán, thì không nhìn thấy bất kỳ sự buồn bã nào.

Đứa bé thứ ba này vẫn luôn như vậy, rất dễ dỗ dành, nếu có tức giận cũng sẽ bỏ qua rất nhanh.

Không chỉ có Mạc Tiểu Khê mà đứa bé thứ hai và đứa bé thứ ba cũng có quà.

Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, chỉ cần có quà là có thể nhanh chóng dỗ dành được bọn chúng.

Thi Nhân đột nhiên cảm thấy rất cảm động, so với cô Tiêu Khôn Hoằng làm tốt hơn rất nhiều.

Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra làm thế nào để giải thích cho bọn trẻ về chuyện xảy ra trong bữa tiệc đó.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã dỗ dành bọn nhỏ xong rồi, anh bây giờ càng ngày càng hợp với việc làm một người cha, làm ngày càng tốt hơn.

Ăn xong, đứa nhỏ chạy lên phòng trên tầng chơi đùa.

Tiêu Khôn Hoằng đến dỗ bọn trẻ nghỉ trưa.

Khi anh vừa mở cửa thì thấy Mạc Tiểu Nam nhanh chóng ném máy tính bảng sang một bên, Mạc Tiểu Bắc bắt lấy máy tính bảng giấu đi, sau đó Mạc Tiểu Khê chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý, chạy về phía Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy anh.

Tiêu Khôn Hoằng dùng một tay ôm con gái vào lòng, bước tới và ngồi trước mặt bọn trẻ.

Dáng vẻ im lặng không nói lời nào của anh, thực sự rất khí thế.

Đây là khí chất đã được tôi luyện nhiều năm, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi.

Ba đứa nhỏ có chút lo lắng.

Tiêu Không Hoằng liếc nhìn vào vị trí đó: “Lấy ra đây.”

Ba đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Mạc Tiểu Nam đành phải lấy máy tính bảng ra, chu cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Không có nói là không được chơi mà.”

“Hừ, thế thì có gì mà các con phải giấu? Có tật giật mình sao?”

“Không có ạ.”

Mạc Tiểu Bắc tức giận lớn giọng nói: “Cha, những gì bọn con vừa nhìn thấy trên mạng đều không phải là thật đâu ạ.”

“Đúng vậy, bọn họ đang ăn nói lung tung đó ạ.”

Mạc Tiểu Khê phồng má, dáng vẻ nghiêm túc.

Cô bé cũng tức giận rồi.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn Mạc Tiểu Nam: “Cha biết, cha sẽ giải quyết chuyện này mà.”

Người con trai thứ hai có chút năng khiếu về máy tính, cậu bé đã sớm biết được.

Lúc trước trang chủ của tập đoàn của anh đã bị chính cậu bé hack.

Anh nhéo miệng của cô bé: “Được rồi, thời gian hỏi đáp đã kết thúc, chúng ta nghỉ trưa trước đã.”

Mạc Tiểu Khê ngẩng đầu: “Daddy nói sẽ giải quyết, mất bao lâu mới xong vậy ạ, những người nói chuyện khó nghe lắm!”

“Trong ba ngày.”

Tiêu Khôn Hoằng rất ít khi hứa, nhưng mấy đứa nhỏ đã hỏi, thì anh có thể nói cho chúng thời gian cụ thể.”

“Móc ngoéo.”

Bánh bao nhỏ đưa ngón tay út ra, đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện