Chương 294
Không thể đi được.
Còn bị đưa về đồn cảnh sát để điều tra.
Ở phía bên kia, cảnh sát cũng tới gặp bà Hách lấy lời khai.
Khuôn mặt bà Hách lạnh lùng nói: “Các người lại tới làm gì?”
“Bà Hách, hôm nay chúng tôi phát hiện ra rằng người đàn ông gửi những bức ảnh đe dọa bà đã chết. Xét thấy giữa các người nảy sinh mâu thuẫn, nên chúng tôi cần phải lập biên bản.”
“Chết rồi?”
“Đúng vậy, thi thể đã được tìm thấy.” Bà Hách cười mỉa mai: “Chết hay lắm, ai bảo hắn ta dám uy hiếp nhà họ Hách của chúng tôi chứ!”
Cảnh sát sửng sốt, không ngờ bà Hách lại có thể kiêu ngạo như vậy.
Ngay sau đó, có mấy người xông vào phòng.
Trong đám người đó, người xông lên trước nhất là một phụ nữ trung niên: “Các người đã giết con tôi, tôi muốn bà phải đền mạng.”
Khung cảnh trở nên rất hỗn loạn.
Bà Hách không đoán trước được việc này, lại còn thấy có người phía sau lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, bà ta thầm căng thẳng, bắt đầu có dự cảm xấu.
May mắn thay, cảnh sát đã có mặt ở đây, tình hình nhanh chóng được kiểm soát.
Người phụ nữ trung niên ngồi dưới đất gào khóc ầm ĩ: “Con trai tôi đã bị nhà này hại chết, bọn họ ỷ vào quyền thế mà ức hiếp người ta. Con trai của tôi.”
Đoạn video này cũng nhanh chóng lan truyền trên mạng.
“Nhà giàu thuê người giết người, con trai người làm bị giết một cách dã man.”
“Một người mẹ số khổ mất đi đứa con trai duy nhất, người có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Những tiêu đề này nhanh chóng trở thành những dòng tít nóng bỏng.
Sự việc nhức nhối trên mạng xã hội này nhanh chóng làm lu mờ những tin Thi Nhân đánh người trước đó, kể cả tin nóng nữ hoàng điện ảnh ngoại tình cũng không còn được chú ý nữa.
Mọi người đang sôi nổi tìm hiểu xem rốt cuộc đó là gia đình giàu có nào.
Có người nhanh chóng nhận ra mặt bà Hách trong video, mọi người biết được gia đình giàu có đó là ai, mọi người lên mạng sôi nổi thảo luận.
“Hóa ra là người nhà họ Hách, nghe nói ở bên Mỹ có tiếng phách lối lắm.”
“Bữa tiệc lần trước, một người bạn của tôi cũng có mặt ở đó, bọn họ nói rằng đoạn video bà Tiêu đánh người căn bản không hoàn chỉnh. Nguyên nhân là do một đứa bé họ hàng nhà họ Hách ức hiếp người khác, sau đó nhà họ Hách dựa vào quyền thế bắt nạt những người khác, mới khiến bà Tiêu phải ra tay”
“Đúng là quá đáng, nhà họ Hách chỉ là người Mỹ, ở nước ta mà kiêu ngạo cái gì? Cút đi!”
“Cút đi, nhân tiện điều tra rõ về vụ giết người, không thể để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Nhà họ Hách bị toàn bộ cư dân mạng chế giễu và chửi rủa.
Bà Hách cũng bị mọi người coi là đối tượng bạo lực mạng. Chuyện này ầm ĩ không nhỏ, Thi Nhân đương nhiên thấy được tin tức. Cô ngồi trên một chiếc ghế trong phòng làm việc, xem hết video kia, còn có những lời chửi rủa tục tĩu, vẫn như trước, cực kì khó nghe.
Lần này không phải là một vụ bê bối cá nhân nữa mà đã nâng tầm tầm quốc gia.
Nhà họ Hách là một gia đình giàu có ở nước Mỹ, ở nước bọn họ ỷ vào quyền thế ức hiếp người khác, đương nhiên sẽ có nhiều người ghét bọn nhà giàu không ưa điều đó, trở thành đối tượng bị anh hùng bàn phím chửi rủa.
Lúc xem những thứ này, Thi Nhân không có cảm xúc gì cả.
Chỉ có đều cô cảm thấy có phần bất ngờ, tại sao sự việc này lại đột ngột bị phanh phui nhanh đến thế? Dựa vào quyền thế và tài lực của nhà họ Hách thì một người giúp việc nho nhỏ, làm sao có thể ầm ĩ như vậy?
Chắc chắn phải có người đứng sau lưng giúp đỡ!
Nhưng mà là ai?
Người duy nhất mà Thi Nhân có thể nghĩ đến chỉ có Tiêu Khôn Hoằng.
Có phải anh không?
Cô suy nghĩ một chút cũng không thể ngồi yên, rời khỏi phòng làm việc, vừa lúc gặp người đàn ông từ phòng làm việc đi ra.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Thi Nhân bóp chặt điện thoại: “Anh làm xong công việc rồi sao?”
“Ừ, em có muốn đi uống trà chiều không?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ra được cô có điều gì đó muốn nói và cũng biết cô muốn hỏi cái gì.
“Được chứ.”
Thi Nhân gật đầu, hai người đi ra vườn hoa phía sau, trên chiếc bàn trắng là một ấm hồng trà, còn có bánh ngọt và đồ ăn nhẹ.
Hai người đang ngồi trong sân, cô để ý thấy lá cây bên cạnh đều úa vàng, gió bắt đầu xào xạc.
Cô hít sâu một hơi: “Mùa đông sắp đến rồi.”
Nhìn lá rụng biết
“Nếm thử đi, là Đại Hồng Bào.”
Tiêu Khôn Hoằng rót cho cô một ly hồng trà, biết vợ mình thích uống trà để nâng cao tinh thần, anh đặc biệt cho người đi sưu tầm rất nhiều loại trà quý.
“Ừm, rất thơm.”
Thi Nhân nhấp thử một ngụm, biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, hương vị êm dịu, vị ngọt còn lưu lại đầu lưỡi.
“Chỉ cần em thích được, mợ Hồng đã đổi cho em loại trà mới này rồi. Anh thấy em thích uống trà chín, Đại Hồng Bào rất thích hợp cho phụ nữ uống.”
“Cảm ơn anh.”
Phòng làm việc của Thi Nhân có bộ dụng cụ pha trà, cô thường tự mình pha trà, trà trong tủ lúc đầu do cô ấy mua, nhưng về sau đều do mợ Hồng đã chuẩn bị nó cho cô.
Cô cũng không để ý, sau này cũng thành thói quen.
Nhưng cô không ngờ rằng những thứ này đều là do Tiêu Khôn Hoằng dặn dò người làm.
Những chi tiết nhỏ như vậy luôn làm người khác cảm động.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Em có gì muốn hỏi anh?”
“Cũng không có gì, chỉ là tin đồn về nhà họ Hách ở trên facebook.”
“Ừ, do anh làm.” Tiêu Khôn Hoằng cứ thế mà thẳng thắn thừa nhận. Anh híp mắt lại: “Ngày hôm qua anh đã cảnh cáo bà Hách, nhưng bà ta vẫn không chịu xin lỗi, anh cũng đã cho bọn họ một cơ hội.”
“Vậy, con trai của người giúp việc đó, thực sự đã chết?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng búng nhẹ lên trán của cô: “Không phải anh giết, anh chỉ di dời sự chú ý mà thôi.”
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn cho rằng chính Tiêu Khôn Hoằng cố tình giết người để đổ tội, may mà không phải như vậy.
“Ở trong mắt của em, anh thật sự ngu ngốc đến vậy sao?”
Đối diện với ánh mắt của anh, Thi Nhân đỏ mặt: “Đương nhiên không phải, em chỉ lo lắng cho anh thôi.”
Cũng thật ngạc nhiên, Tiêu Khôn Hoằng hành động nhanh như vậy.
Bạo lực mạng mà cô gặp phải hai ngày trước, hôm nay bà ch phải chịu, cô thật muốn biết bà Hách sẽ cảm thấy thế nào.
Gậy ông đập lưng ông.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục rót trà cho cô: “Anh đã nói rồi, anh sẽ xử lý tốt chuyện này. Nếu Hách Liên Thành tìm đến em, em bảo anh ta cứ đến gặp thẳng anh là được.”
“Không cần thiết, em sẽ xử lý được.”
Thi Nhân cầm ly trà, nước trà bên trong trong veo thơm phức, hương vị tinh khiết, chậm rãi uống một ngụm, cả người đều ấm áp.
Nỗi ấm ức trong lòng trước đó cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Hai người ngồi trong khu vườn nhỏ uống trà chiều, nói một vài chuyện vụn vặt, ánh nắng mặt trời chiếu lên người hai người, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thế nhưng có người lại nhàn nhã, có người cả đêm không ngủ được.
Bệnh viện.
Bà Hách vốn dĩ lúc đầu đã bực rồi, nhưng khi xem đoạn video trên mạng, còn bị người ta chửi rủa khắp mạng xã hội, cơn tức đạt đến đỉnh điểm.
Bà ta đập nát mọi thứ mọi thứ trên tay mình, nhưng vẫn chưa hả giận.
Bà ta thở hổn hển, tức giận mắng: “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Mạc Hồi, cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tiêu!”
Khuôn mặt bà Hách vặn vẹo, mu bàn tay gân xanh nổi lên.
Người thân của bà Hách nhìn thấy cảnh tượng này, đều đứng im lặng ở ngoài cửa, không dám nói một lời.
Bây giờ bọn họ cũng bị liên lụy, không cách nào rời khỏi nơi này.
Một lúc lâu sau, Hách Liên Thành mới xuất hiện, anh ta bước vào phòng bệnh, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất.
“Liên Thành à, bây giờ thím phải đi về, cháu mau nghĩ cách gì đi.”
“Đúng vậy, Liên Thành, chúng tôi không liên quan gì đến chuyện này.”
Hách Liên Thành thờ ơ, anh ta nhìn mẹ mình đang điên cuồng trên giường bệnh: “Con đã nói từ đầu rồi, đừng chọc vào cô ấy, bây giờ mẹ biết rồi chứ?”
“Mẹ không biết, dựa vào cái gì mẹ phải nhận thua?”