Chương 313
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Khuôn mặt Thi Nhân tràn đầy hiếu kỳ nhìn anh, thực ra từ trước cô đã biết anh không phải là dạng người như vậy.
Có điều lời đồn lúc trước… Tính cách của Tiêu Khôn Hoằng tàn bạo, thích chơi cái trò hành hạ gì đó.
Lúc ấy cô vô cùng sợ hãi.
Đặc biệt là sau khi thấy những công cụ trong căn phòng đó, cả người cô đều sợ hãi.
Người đàn ông cau mày lại, véo mặt của cô: “Gan to ra rồi, nhỉ?”
“Ai da em chỉ là tò mò, hỏi một chút thôi không được sao? Không lẽ nói anh làm rồi, mà không dám thừa nhận à?”
Thi Nhân tỏ vẻ hiểu biết, tất cả đàn ông trên đời này đều có hành động giống nhau mà thôi.
Cô chọc cho Tiêu Khôn Hoàng tức giận mà bật cười. Ngón tay anh siết lấy cằm của cô: “Muốn biết sao, tối nay nói cho em biết.”
“Khụ khụ, em chỉ hỏi một chút mà thôi, không nói thì thôi vậy.”
“Bây giờ không thích hợp để nói tới chủ đề này.”
Ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, rõ ràng là mang theo ám chỉ khác.
Thi Nhân vội vàng nghiêng đầu đi, không muốn để ý đến anh.
“Tại sao tai em lại đỏ lên rồi?”
Tiêu Khôn Hoằng cố ý chạm vào vành tai của cô, lỗ tai cô hồng hồng, thật sự khiến cho người ta muốn cắn một cắn.
“Ai da anh đừng có chạm vào đó nữa.”
“Em run cái gì mà run? Hử?”
Tiêu Khôn Hoàn hơi ôm lấy cô, bàn tay cố ý đặt lên chỗ hay nhạy cảm của cô, vẻ mặt vân cao quý lạnh lùng như cũ, nhưng có điều động tác của anh lại không hề đứng đắn chút nào.
Cô muốn điên rồi.
Anh cố ý muốn khiến cô xấu mặt có phải không?
Thi Nhân quay đầu, kéo tay của anh ra cắn một cái.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nắm lấy cằm của cô: “Em là chó à?”
Cô liền lập tức nhả ra, sau đó lại cắn lên ngón tay anh, lần này còn cắn mạnh hơn.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng tối lại, anh ngăn cản cô nói: “Em đang đùa với lửa à?”
Thi Nhân cố ý nhìn anh chằm chằm, cắn hết ngón tay anh, học theo động tác trước đó của anh, Tiêu Khôn Hoằng liền thua liên tiếp, giọng nói vừa khàn vừa nguy hiểm: “Nghiêm túc chứ?”
Thi Nhân ngẩng đầu, chùi chùi miệng: “Anh run cái gì mà run?”
Cô hất cắm, đem câu nói vừa mới nãy trả lại cho anh.
Tiêu Khôn Hoằng chậc lưỡi một tiếng, cúi đầu lấp kín bờ môi cô, chặn người cô vào góc, ra sức ức hiếp.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại.
Tài xế, trợ lý đều xuống xe trước, có điều người ngồi sau xe vẫn chưa ra.
Trợ lý Tiêu vô cùng có trách nhiệm, cũng không thúc giục.
Dù sao thì sau ngày hôm nay, sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Nhưng mà nhìn thời gian, mọi người trong ban giám đốc đều đang chờ, không biết ông chủ khi nào mới có thể xuống.
Xe đến rồi, nhưng người vẫn chưa xuống.
Người trong ban giám đốc không nhịn được nữa, liền đi xuống, nhìn trợ lý Tiêu với vẻ mặt lấy lòng.
“Trợ lý Tiêu, tổng giám đốc đâu?”
“Ở trong xe, đang bận.”
Vẻ mặt của trợ lý Tiêu xa cách, những người trong ban giám đốc này thấy gió chiều nào liền theo chiều ấy, trước đó nhìn thấy anh ta đều dở dở ương ương, bây giờ biết được chủ tịch trở về, thái độ cũng nhanh chóng thay đổi.
Đoán chừng là còn có vài người đang hối hận, vì đã bán tháo cổ phiếu với giá thấp đây.
Người trong ban giám đốc cũng chỉ có thể cười làm lành, đứng ở bên cạnh mà chờ, dù sau thì hiện giờ bọn họ đuối lý, chỉ có thể hy vọng Tiêu Khôn Hoằng không muốn so đo quá nhiều. Ai cũng không ngờ được Tiêu Vinh lại là một tên tội phạm giết người chứ, anh ta cũng bị bắt đi rồi.
Cái tội danh này cùng việc anh ta gian lận thương mại, tính chất hoàn toàn không giống nhau, sau này nếu như ai dám trêu chọc vào Tiêu Vinh, không chừng chết như thế nào cũng không biết.
Tiêu Khôn Hoằng so với Tiêu Vinh, mặc dù bình thường nghiêm khắc, không nói đến tình nghĩa, nhưng mà tập đoàn vẫn luôn thu được lợi nhuận, cũng không có đe dọa đến tính mạng.
So sánh một chút, vẫn là Tiêu Khôn Hoằng đáng tin cậy hơn.
Trợ lý Tiêu cũng không nói lời nào, dù sao thì chuyện này cần ông chủ đến xử lý.
Nửa tiếng trôi qua, người trong xe vẫn chưa xuống .
Người trong ban giám đốc ngồi không yên, liền vội hỏi: “Trợ lý Tiêu, chủ tịch có phải là đang giận hay không, chúng tôi có thể giải thích.”
Giận sao?
Sợ là những người này nghĩ quá nhiều, từ trước tới này ông chủ chưa bao giờ để đám người này vào trong mắt.
Trợ lý Tiêu ho khan một tiếng, hạ giọng mà nói: “Bà chủ đang ở bên trong.”
Ơ?
Những người trong ban giám đốc liền hiểu ngay trong một giây, đều là đàn ông cả mà.
Có điều trường hợp ngày hôm nay, có vẻ như không được thích hợp cho lắm.
Nhưng mà, không có ai dám tiến lên quấy rầy.
_ _ Ngay lúc này, ở trong xe.
Tiêu Khôn Hoằng tựa trên ghế ngồi, hôn từng chút từng chút một lên mặt của cô, giọng nói vừa dịu dàng lại khàn khàn: “Em liền ỷ vào thời điểm không thích hợp,
Mặt Thi Nhân đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Trên đỉnh đầu tiếp tục truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lời của anh: “Nhớ cho kĩ, tối về nhân đôi.”
Thi Nhân mím môi, cũng không dám bướng nữa.
Người ở bên ngoài đoán là đều đã đợi rất lâu rồi, nhưng anh vẫn không để cô đi, cũng không buông tha cho cô.
Thi Nhân chỉ ngoan ngoãn dựa vào anh, cụp mắt nhìn không thấy đổi trên cơ thể anh dần dần biến mất.
Sau này cô cũng không dám lại khiêu khích anh như vậy nữa.
Da mặt của người đàn ông này dày hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Mười phút sau, Tiêu Khôn Hoằng cuối cùng cũng khôi phục lại, vuốt vuốt tóc của cô, lại hôn người ở trong ngực thêm mấy lần, lúc này anh mới bỏ qua.
Anh sửa sang lại cà vạt một chút, mở cửa xe đi xuống.
Không khí lạnh bên ngoài thổi đến, làm anh hơi tỉnh táo chút, trong nháy mặt vẻ mặt anh liền trở nên lạnh lùng, đường nét căng ra.
Người trong ban giám đốc lập tức tiến lại gần: “Chào mừng tổng giám đốc Hoằng bình phục thân thể trở về, mọi người đều trông ngóng anh đó.”
“Trông ngóng tôi sao?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng giống như cười mà không phải cười: “Trông ngóng tôi chết đi đúng chứ?”
“Khụ khụ, đương nhiên không phải rồi.”
Người của ban giám đốc bị oán giận, cũng chỉ có thể cười theo.
Còn có thể làm sao đây, cuối cùng bọn họ cũng không thể làm gì, trừ khi nghĩ không muốn lăn lộn nữa mới dám trái anh?
Tiêu Khôn Hoằng đứng tại chỗ, một thân mặc âu phục màu đen cao thẳng anh tuấn, anh chỉnh lại nút thắt một chút, sau đó nhìn vào trợ lý Tiêu: “Cậu đi hỏi phu nhân một chút, khi này có thể đi xuống.” Trợ lý Tiêu: “???”
Chuyện đi tìm đánh như này, ngài bảo tôi đi hỏi ư?
Làm người đi có được không? Trợ lý Tiêu căng da đầu đi qua, gõ vào cửa kính: “Bà chủ, ông chủ nói…”
“Bảo anh ta cút đi!”
Thi Nhân hét lớn vào cửa kính một tiếng, giống y như một quả pháo nhỏ.
Cô đỏ mặt cắn răng, tay run run chỉnh trang lại quần áo, vẫn chưa làm xong, tên khốn đó còn hỏi.
Không biết sửa sang lại quần áo rất khó sao?
Đặc biệt là bây giờ đã đến mùa đông rồi, mặc rất nhiều đồ.
Trợ lý Tiêu bị dọa, ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Khôn Hoằng: “Bà chủ bảo ngài cút đi.”
“Tôi biết, tại cũng không có điếc.”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng đen đi một chút, vẫn là chậm rãi đi đến, dùng giọng điệu nhã nhặn nhưng bại hoại mà nói: “Có cần anh giúp không?”
“Bảo anh cút đi, anh không nghe thấy sao?”
Thi Nhân phẫn nộ xuống xe, vào thời điểm đang chuẩn bị phát nổ với người đàn ông nào đó, chợt nhìn thấy bên ngoài có một hàng người đang đứng, trong đó còn bao gồm ban giám đốc.
Tức thời, vẻ mặt của cô giống y hệt như bảng màu, đổi qua đổi lại.
Thi Nhân che mặt, kéo âu phục của Tiêu Khôn Hoằng ngăn lấy mình, đáy lòng mặc niệm: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.”
Vì sao xe lại đậu ở bên ngoài?
Không phải vẫn luôn ở bãi đậu xe Như vậy chẳng phải là tất cả mọi người đều biết, bọn họ ở trong xe làm cái gì hay sao? Cái tên khốn kiếp này, thật sự không cần mặt mũi mà.
Mất mặt chết đi đượ!
c “Đừng che nữa, cái gì bọn họ cũng không thấy được.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa một tay ra ôm lấy người vào lòng, ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén liếc qua một vòng.
Người xung quanh vội vàng nói: “Cái gì chúng tôi cũng không thấy, thật đó.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng vừa mới tỚI.
Mặt của Thi Nhân càng đỏ hơn, nhéo Tiêu Khôn Hoằng một cái, đều là do anh.
Sớm biết ở bên ngoài ở người, cũng không nói cho cô biết!
Không đúng, sớm biết rõ bên ngoài có người, còn cố ý trì hoãn ở trên xe lâu như vậy, sau này đồn ra ngoài cô làm sao gặp người đây?
Nhưng mà có Tiêu Khôn Hoằng ở đây, mặt dày mày dặn mang theo cô đi vào tập đoàn, dáng vẻ không coi ai ra gì, người thân cũng không nhận.
Ai còn dám khua môi múa mép chứ?