Chương 324
Cánh cửa được mở ra, một cô gái mặc áo len xuất hiện sau cánh cửa, trên tay cầm một hộp cơm.
“Sao em lại đến đây?”
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh cánh cửa, ánh mắt đen láy mang theo sự ngạc nhiên.
Hình như bọn họ còn vừa mới nói chuyện qua điện thoại chưa được bao lâu.
“Nghe đồn có ai đó không ăn cơm tử tế.”
Thi Nhân cầm hộp cơm đi vào trong văn phòng, đặt lên bàn trà bên cạnh, ngẩng đầu nhìn mớ tài liệu chất đầy trên bàn làm việc của anh.
Đây chính là cái không bận mà anh nói đó à?
Tiêu Khôn Hoằng hắng giọng một tiếng, sau đó né tránh ánh nhìn của cô: “Em nấu đồ ăn ngon gì đó?”
Người đàn ông nọ có chút ngượng ngùng nói.
Dù gì anh cũng không thể nói ra mình vì nhớ cô, mới tuỳ tiện tìm một lý do mà gọi cho cô.
Đàn ông có tuổi rất cần thể diện, nói không ra lời như vậy.
“Mợ Hồng làm đấy”
Thi Nhân mở hộp cơm ra, hai món ăn và một bát canh, lượng thức ăn cũng không được tính là nhiều.
Cô đưa đũa cho anh: “Anh ăn mau đi, em đang vội.”
Cô cố ý nghiêm mặt, không muốn bị anh nhìn ra điều gì, hai tai dần dần đỏ ửng.
“Ừ, anh sẽ ăn hết bữa trưa tình yêu này.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy đôi đũa, không khách sáo gì bắt đầu ăn.
Có lẽ vì quá đói, bữa này anh ăn hết sạch, vô cùng giữ thể diện cho cô.
Có thể là cơm do vợ đưa tới thì đương nhiên sẽ hợp khẩu vị.
Sau khi anh ăn xong, bụng đã no căng, toàn thân đã cảm thấy khá hơn trông thấy.
Kể từ khi nào, anh lại từ một cỗ máy làm việc điên cuồng trở thành một người ăn cơm đúng bữa rồi ?
“Sau này phải ăn cơm đúng bữa, em sẽ bảo trợ lý Tiêu giám sát anh.”
“Ừ, được.”
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô đi đến phía trước bàn làm việc của anh, bảo cô ngồi xuống, sau đó anh mở ra một cuốn album ra: “Em thấy cái nào đẹp?”
“Đây là sản phẩm mới chủ đề lễ Giáng sinh kỳ này đấy à?”
Đã là cuối năm, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. “Không phải, sản phẩm mới cho dịp năm mới, chúng ta không đón Tết nước ngoài.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô, không buông ra lấy một chút, hai người cùng nhau thảo luận về các mẫu thiết kế mà bộ phận thiết kế đưa đến.
Xem xong một lượt, Thi Nhân cười nói: “Sản phẩm của bộ phận thiết kế, càng ngày càng có sáng tạo.”
So với ngày trước đúng là tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ là sau khi giám đốc Lưu rời đi, sự tích cực của mọi người cũng thay đối không ít.
“Em thích cái nào ?”
“Chuyện này để mọi người tham khảo là được rồi, không cẩn hỏi em làm gì.”
“Em là vợ anh, sao anh lại không thể hỏi em? Tổ trưởng Mạc Hồi, hiện giờ em còn chưa từ chức đâu.”
Thi Nhân bị anh chọc giận lại.
Cô lại cầm lấy cuốn album xem một hồi, sau đó chọn ra ba mẫu: “Ba cái này được đấy.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ra cô muốn làm trò gì, anh cũng không vạch trần cô.
Anh nhéo lên mặt cô: “Được, lát nữa để bảo mọi người bầu thêm cho một phiếu.”
Bỗng anh sực nhớ ra điều gì, anh quay người đi về phía giá sách, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Thi Nhân ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn, trông thấy bóng lưng của anh, từng nếp áo phác hoạ nên ba góc cạnh trên cơ thể, đôi chân dài nhìn thế nào cũng thấy rất anh tuấn.
Có một loại đàn ông, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng sẽ thu hút sự chú ý như thế.
Thi Nhân nhớ đến đoạn video phỏng vấn của Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng, một nhóm hủ nữ còn ở bên dưới phần bình luận viết truyện.
“Anh vốn dĩ là con trời, kết quả gặp được người đàn ông họ Mạc kia, trong một đêm tập đoàn gặp tình huống nguy nan. Người đàn ông kia cao ngạo nói: [“Tôi sớm đã nói rồi, nhưng chỉ cần là người tôi thích, thì không có chuyện không có được. Nhận thua sớm đi, dự án và người đều là của anh.”] [ Anh không cam lòng cự tuyệt phản kháng, đoạt lại những gì thuộc về mình. Người đàn ông kia lại mặc kệ tất cả đem dự án kia giao cho anh. Hừ, anh ta tưởng như vậy là mình sẽ cảm động ư?] Thi Nhân bỗng đỏ mặt, cái tư tưởng này có hơi nguy hiểm rồi.
“Đang nghĩ gì đấy, sao mặt em đỏ bừng lên thế ?”
Tiêu Khôn Hoằng cầm trong tay một chiếc hộp, quay người lại trông thấy cô vợ nhỏ bé của mình mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt như đang bay bổng trên mây, trong mắt anh đem theo ý cười xấu xa, anh sát lại gần cô: “Ngắm anh đến mức ngẩn ngơ rồi hả?”
“Sao nào, còn không đúng nữa hả?”
“Có thể ngắm, nhưng không được nghĩ đến mấy chuyện không trong sáng.”
Thi Nhân xém chút nữa là bị sặc nước bọt, ánh mắt của anh ấy có độc đấy à? Đến cả chuyện này cũng nhìn ra được.
Nếu như để anh biết mình đang nghĩ đến chuyện anh và Mạc Đông Lăng, e là sẽ xảy ra chuyện mất.
Cô bật cười ha ha, không trả lời câu hỏi của anh.
Sau đó cô trông thấy chiếc hộp trên tay Tiêu Khôn
“Em tự xem đi.”
Thi Nhân cầm chiếc hộp trong tay, trông chiếc hộp này không to cũng chẳng nhỏ, không đoán được là cái gì, cô nhếch miệng, đúng lúc cô chuẩn bị mở ra, anh liền giữ lấy tay cô : “Về nhà xem.”
Ánh mắt của anh hơi mất tự nhiên: “Anh phải đi họp rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy xấp tài liệu, dáng vẻ trông như chạy trốn khỏi đồng hoang vậy.
Thi Nhân cầm chiếc hộp, không kìm được mà bật cười thành tiếng, tặng có món quà thôi mà có cần phải xấu hổ đến vậy không ?
Cô mở chiếc hộp ra ngay, sau khi nhìn thấy món trang sức trong hộp, cô bỗng sững người, thứ đồ này, có hơi quen thuộc.
Không phải dây chuyền, cũng chẳng phải nhẫn. Đây là tác phẩm đầu tiên cô thiết kế khi cô còn ở nước M.
Hình vẽ mang hơi hướng cổ đại, hoà hợp với các nguyên tố của các dân tộc thiểu số.
Lúc đó tác phẩm này giúp cô bộc lộ được tài năng của mình, kể từ đó bước chân lên con đường thiết kế này.
Thời gian mấy năm trời thấm thoắt trôi đi.
Cô dường như đã lãng quên sự có mặt của nó, không ngờ rằng anh lại đem nó tặng cho cô.
Chất liệu chế tác làm từ vàng, các bộ phận hoa văn bên trên được làm từ vàng có màu.
Không khảm nạm đá quý, chỉ có những hoa văn cơ bản nhất.
Trước đây trên tác phẩm đó của cô có đá quý, ngày đó vì để đi theo xu hướng trị trường cần có mới khảm thêm đá quý, chứ thực ra bản thiết kế gốc của cô không có đá quý.
Dù sao cũng là dựa trên hình vẽ của các dân tộc thiểu số, thì sao mà có thể dùng đá quý làm trang sức được.
Làm thế nào mà Tiêu Khôn Hoằng lại có thể đoán được ban đầu cô nghĩ như vậy nhỉ ?
Ngoài chiếc vòng tay ra, còn có một đôi khuyên tai.
Đôi khuyên tai cũng được làm dựa theo thiết kế của chiếc vòng, rất tinh xảo, rất đẹp đẽ.
Càng ngắm càng thích.
Khóe miệng Thi Nhân khẽ nở nụ cười, món quà này rất đặc biệt.
Anh muốn bù đắp cho cô bắt đầu từ năm năm về trước ư?
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trong phòng họp, vẫn đang ngây người cầm một tập tài liệu, trên miệng hình như vẫn còn mang theo một nụ cười.
Phòng họp yên lặng như tờ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là tình huống gì ?
Tập tài liệu đó, giám đốc đã xem đến hơn mười phút rồi, vẫn còn đang xem, chẳng lẽ có vấn đề gì lớn ư?
Căn cứ theo tốc độ đọc lướt một lần mười dòng chữ của giám đốc, nhé ra mười phút là anh đã đọc xong cả tập tài liệu rồi. Tình huống như ngày hôm nay rất bất thường.
Bởi vì tài liệu kia bị cầm ngược rồi.
Trợ lý Tiêu ở bên cạnh nhìn anh, anh có lẽ cũng đoán ra nguyên nhân.
Vợ anh mang cơm trưa tình yêu đến cho anh, vừa nãy bọn họ ở trong phòng làm việc nói chuyện gì, rồi lại nhìn ánh mắt đang bay bổng đến tận chốn nào của giám đốc, đúng là quá khủng khiếp.
Đến cả tài liệu cũng cầm ngược được, đây là chuyện trước đây không thể nào xảy ra được. Chị Tiêu quả nhiên là thần tiên.
“Haha, giám đốc uống trà đi ạ.”
Trợ lý Tiêu liều mình tiến đến, khẽ giọng nhắc nhở: “Giám đốc, tài liệu cầm ngược rồi.”
Tập tài liệu này không thể đọc tiếp được nữa, không ngờ rằng giám đốc bộ phận marketing bên cạnh, mồ hôi rịn đầy trán, còn ngỡ rằng lần này mình sắp bị đuổi việc rồi.
Tài liệu của bộ phận marketing, giám đốc cũng phải xem lâu đến vậy.
Trước giờ chưa từng xảy ra trường hợp này.
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới hoàn hồn, anh điềm tĩnh tìm chỗ đặt tập tài liệu xuống, dáng vẻ cao quý lạnh lùng : “Tiếp theo.”
Giám đốc bộ phận marketing suýt thì bị dọa cho ngã ra khỏi ghế.
Thế này, thế nào là xong rồi ?
Vừa xong giám đốc đọc đến mười mấy phút đồng hồ, anh còn tưởng lần này mình chết chắc rồi chứ.
Bất ngờ ngoặt một cái, giám đốc đến mắng cũng không mắng được mấy câu, thật không quen chút nào.
Trước đây trong mỗi cuộc họp, giám đốc giống như đến kỳ sinh lý vậy, thế mà hôm nay lại khoan dung khác thường.
Tiêu Khôn Hoằng phẩy tay: “Tan họp, hôm nay mọi người có thể về sớm, nhớ là ai đi vê hẹn hò thì đi hẹn hò, rồi giúp vợ làm việc nhà gì gì đó đi”
Người đàn ông nọ bước đi từng bước vững vàng, khuôn mặt mang đầy vẻ đắc ý.
Có một vị giám đốc chặn ngay trợ lý Tiêu lại: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”