Chương 372
Trợ lý Tiêu hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Lời ông ấy nói và lời Tiêu Vinh nói không khác nhau lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng nghe thế thì ánh sáng trong mắt anh tắt ngúm.
Anh cắn răng, nhấc chân mình lên đạp mạnh vào bàn, chết tiệt!
Tiêu Khôn Hoằng đỡ trán mình: “Nói giống nhau thì cũng không chứng minh được gì, có lẽ là bọn họ là đồng lõa.”
“Tôi cũng cảm thấy có khả năng này nên đã đi đều tra những người bên cạnh ông cụ trước đây, tôi được biết những năm đó đúng là ông cụ đang yêu thích kiểu con gái còn trẻ trung, còn dùng tiền nuôi họ.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng nhếch lên, tràn đầy sự châm chọc: “Thì sao?”
Khi ấy, quan hệ giữa anh và ông cụ Tiêu đã tệ đi rồi.
Nhưng lúc ấy anh vẫn chưa chuyển ra khỏi trang viên của nhà họ Tiêu, nhưng anh chưa từng phát hiện ra điều gì, hoặc là do anh cố tình bỏ lỡ, bỏ lỡ rất nhiều sự thật.
Trợ lý Tiêu cẩn thận nhìn anh một cái: “Còn có một chuyện.”
“Nói đi, nói một lần cho xong!”
“Rất có thể Tiêu Vinh là con riêng của ông cụ Tiêu.”
Tiêu Khôn Hoằng mở bừng mắt ra, nhìn trợ lý Tiêu: “Có thật không?”
“Lúc điều tra tôi phát hiện, trước đây có một ông lão nói cho tôi biết, tôi đã sai người đi điều tra mẹ của Tiêu Vinh, chắc là sẽ có tin nhanh thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng tựa trên ghế, anh nhìn trần nhà ngẩn người.
Bây giờ anh mới hiểu được nguồn gốc mối hận thù của Tiêu Vinh.
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao Tiêu Vinh lại hận nhà họ Tiêu như thế, bây giờ anh đã biết được nguyên nhân rồi.
Nhưng nếu Tiêu Vinh là con riêng của ông cụ Tiêu vậy thì em gái của anh ta là Tiêu Đào Hy thì sao?
Nếu chuyện đúng là như thế, sao ông nội có thể ra tay được chứ?
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi choáng váng, đầu anh đau nhức, đồng thời ngực anh cũng đau.
Tại sao sự thật lại xấu xí như thế?
Anh cảm thấy ngực mình nghẹn lại, không thể thở nổi, cảm giác khó chịu như sắp chết.
Ngay sau đó, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy trời đất tối sầm, anh ngã xuống mặt đất.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”
Trợ lý Tiêu thấy Tiêu Khôn Hoằng ngất xỉu, hoảng hốt chạy đến nâng người dậy, sau đó anh ta lớn tiếng hét: “Người đâu, mau gọi cấp cứu đi, mau lên!”
Chuyện Tiêu Khôn Hoằng ngất xỉu nhanh chóng được truyền ra ngoài, đám người trên tầng cao nhất đều hoảng loạn.
Thi Nhân đang ở dưới phòng thiết kế, đột nhiên có người đến tìm cô nói: “Tổ trưởng Thi, sếp ngất xỉu rồi.”
Ngất xỉu?
Thi Nhân chợt nhớ đến điều gì đó, cô bỏ tài liệu trong tay xuống, lấy điện thoại lên tầng trên.
Tiêu Khôn Hoằng được bảo vệ đỡ ra, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt, đôi môi mỏng trắng bệch không còn chút máu.
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim của Thi Nhân như bị một thứ gì đó đâm vào đau đớn.
Cô vội vàng hoàn hồn lại: “Xe cấp cứu tới đâu rồi?”
“Sẽ đến ngay đây.”
Thi Nhân gật đầu, đi cùng với đám người vào thang máy, cô nhìn người đàn ông còn đang hôn mê, tay cô run rấy.
Khoảng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn rất ổn, không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu gì.
Thi Nhân gần như đã quên mất anh vẫn còn bị tụ máu trong não, cô cho rằng ông trời thấy bọn họ vất vả như thế thì sẽ không dằn vặt bọn họ nữa.
Nhưng bây giờ Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên ngất xỉu, chuyện này khiến cô như bị hiện thực tạt một gáo nước lạnh.
Ông trời ơi, ông đừng tàn nhẫn như thế chứ?
Thi Nhân ngồi trên xe cấp cứu, nắm lấy tay của Tiêu Khôn Hoằng, cô không nhịn được rơi nước mắt: Tiêu Khôn Hoằng, anh nhất định phải cố lên.
Bọn họ tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, Diệp Tranh vội vàng chạy tới.
Tiêu Khôn Hoằng được đẩy vào phòng cấp cứu, Thi Nhân nhìn anh biến mất ngay trước mắt mình, bỗng nhiên trước mắt cô cũng tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững nữa.
“Thi Nhân, chị nhất định phải cố gắng lên, chị không thể ngã xuống được.”
Diệp Tranh đỡ cô ngồi xuống, vội đưa cho cô một ly nước ấm: “Chắc tình hình không đến mức quá tệ đâu, lần trước đã kiểm tra rồi, không có hiện tượng chuyển biến xấu đi. Có lẽ lần này đã có chuyện gì đó làm anh ấy ngất xỉu.”
“Chuyện khác là chuyện gì chứ, chuyện nào mà làm anh ấy nghĩ đến mức ngất xỉu được?”
Thi Niệm hỏi lại Diệp Tranh, nhưng Diệp Tranh không đáp lại lời nào, đây là chuyện xấu của nhà họ Tiêu mà.
Chắc anh ba cũng không có mặt mũi nào nói cho cô biết.
Nếu anh chưa nói thì mình cũng không thể nhiều chuyện được.
Diệp Tranh vội chuyển chủ đề: “Cái này phải
“Tôi biết rồi.”
Thi Nhân uống chút nước, lau nước mắt.
Ban nãy cô quá sợ hãi, Diệp Tranh nói đúng, thân thể của Tiêu Khôn Hoằng rất ổn, lần trước khi kiểm tra sức khỏe cũng không có vấn đề gì.
Chuyện như thế này vốn dĩ không nên xảy ra mới phải.
Thi Nhân lại điều chỉnh tâm trạng của mình, ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Trợ lý Tiêu ở công ty nhận được điện thoại của phòng PR, chuyện Tiêu Khôn Hoằng ngất xỉu đã bị đồn ra ngoài, giá cổ phiếu của công ty cũng bị rớt giá.
Rất nhiều người đang hoài nghi thật ra thân thể của Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa khỏi hẳn.
Nếu bây giờ Tiêu Khôn Hoằng ngã xuống rồi thì tập đoàn Quang Viễn sẽ rơi vào tay ai?
Rất nhiều người chỉ tin vào tập đoàn Quang Viên khi có Tiêu Khôn Hoằng thôi.
Vất vả lắm tập đoàn Quang Viễn với đi vào quỹ đạo, nay lại rơi vào nguy cơ mới.
Trợ lý Tiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định chưa nói chuyện này cho Thi Nhân biết vội, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đợi tổng giám đốc tỉnh lại.
Chính vì chuyện của ông cụ Tiêu nên tổng giám đốc mới phiền lòng như thế.
Ông cụ này đúng là quá đáng thật.
Nhà họ Tiêu đi đến ngày hôm nay cũng do một tay ông ta gây ra.
Vốn dĩ tổng giám đốc nên sống cuộc sống bình thường khỏe mạnh, bây giờ vì có chuyện của ông cụ nên tổng giám đốc mới ngã bệnh.
Sự trách móc của trợ lý Tiêu với ông cụ rất nhiều, tại sao lại có một người ông như thế trên đời chứ?
Một người như thế mà cũng là bề trên được sao?
Sau một tiếng, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Bác sĩ đi ra, Thi Nhân xông lên: “Bác
sĩ, anh ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân phải được nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm việc quá sức nữa, phải giữ tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Đầu của anh ấy bị tụ máu đúng không, có thể sẽ có thay đổi một chút đó.”
Thi Nhân chầm chậm buông tay: “Vậy bây giờ thì sao ạ?”
“Bây giờ tạm thời vẫn chưa có gì xảy ra, chỉ là bệnh nhân giận quá mà bế tắc mạch máu nên mới đột nhiên té xỉu.
Không phải vấn đề gì lớn đâu, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi. Nhất định phải chú ý giữ tâm trạng thoải mái nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác dĩ.
Lúc này Thi Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ lôi Diệp Tranh lại: “Không sao cả, không sao cả.
“Đúng thế, nãy em đã bảo chưa chắc là do máu tụ trong đầu mà.”
Tuy Diệp Tranh nói thế nhưng anh ta không khỏi thở phào một hơi, ban nãy anh ta chỉ an ủi Thi Nhân thôi chứ chưa rõ tình hình ra sao.
Cũng may là ông trời còn có mắt.
Lúc này, trợ lý Tiêu mới mở miệng đầy nghi ngờ: “Máu trong đầu gì cơ ạ?”
Sao anh ta lại chưa từng được nghe đến thế?
Thi Nhân và Diệp Tranh liếc nhau một cái, họ biết là không giấu được nữa rồi.
Diệp Tranh nói sơ sơ tình hình, lúc ấy khi Tiêu Khôn Hoằng bị thương, trong đầu bị tụ máu, rất có khả năng phải phẫu thuật.
Bởi vì Tiêu Khôn Hoằng bị thương quá nặng nên vẫn chưa nói chuyện này.
Thi Nhân nhìn trợ lý Tiêu: “Không phải cố ý giấu anh đâu, tại vì anh trung thành với anh ấy, tôi không muốn anh ấy lo lắng mà cũng không muốn bảo anh nói dối anh ấy nên mới giấu anh.”
“Không sai, có lẽ cô nên giấu tôi tiếp đi.”
Trợ lý Tiêu gật đầu, anh ta thở dài.
Anh ta là trợ lý cá nhân của Tiêu Khôn Hoằng, anh ta phải trung thành tuyệt đối, nhất định sẽ không nói dối Tiêu Khôn Hoằng.
Chuyện này thật sự đã làm khó cho anh ta, vì giờ trợ lý Tiêu cũng biết chuyện rồi.