Chương 39
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Gã đàn ông trung niên hơi lùi bước.
Vương Duyệt nghiến răng nói: “Sếp Lâm, tôi đã kêu người tới đây rồi, anh bảo anh muốn ngủ vợ của Tiêu Khôn Hoằng để trút giận, nếu biết anh sợ Tiêu Khôn Hoằng đến thế thì tôi sẽ không thu xếp cho anh.”
“Ai bảo tôi sợ? Tiêu Khôn Hoằng chẳng qua chỉ là thằng tàn phế dựa dẫm vào gia đình thôi, hôm nay tôi nhất phải ngủ vợ nó, cắm sừng nó!” Gã ta nổi máu hung hăng, bất chấp tất cả.
Vương Duyệt nở nụ cười thắng lợi, nhìn Thi Nhân nói: “Sếp Lâm, nhớ quay video lại nhé, nếu để con bé này mách lẻo thì chúng ta sẽ phiền toái lắm.”
Chỉ cần có thóp thì còn sợ con tiện nhân Thi Nhân này không nghe lời mình sao? Bất kể quan hệ giữa Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân như thế nào thì Thi Nhân đều chỉ có thể nghe lời bà ta, bà ta cũng có thể chia sẻ tài sản của nhà họ Tiêu. Bà ta dám chắc Thi Nhân sẽ không dám nói ra, cho nên lần này bà ta lại chiến thắng.
Vương Duyệt trực tiếp đến bên cửa, nở nụ cười thắng lợi: “Sếp Lâm, tôi không quấy rầy chuyện tốt của anh nữa.”
Bà ta phản xạ vặn tay nắm cửa, không ngờ lại thấy cửa mở ra! Vương Duyệt không khỏi khó hiểu, hình như bà ta đã dặn người khóa cửa rồi mà, chìa khóa còn nằm trong tay mình.
Vừa mở cửa ra, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện trước mắt Vương Duyệt, đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc đối diện với bà ta, khiến bà ta khẽ rùng mình.
“Cậu… Cậu…”
Vương Duyệt lùi vào phòng, khiếp sợ nhìn người đàn ông chờ ở bên ngoài. Sao Tiêu Khôn Hoằng lại ở đây? Vừa rồi cậu ta nghe được bao nhiêu? Chẳng lẽ con tiện nhân Thi Nhân kia gọi điện thoại cầu cứu?
Sắc mặt Vương Duyệt xám như tro tàn, không biết như thế nào mới xử lý được tình huống này.
Tiêu Khôn Hoằng điều khiển xe lăn vào phòng riêng, thấy mảnh sứ vỡ đầy sàn nhà, Thi Nhân còn ôm một mình hoa như ôm chặt phao cứu sinh.
Thấy Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, Thi Nhân thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ. Vừa rồi Thi Nhân thậm chí còn muốn kéo gã đàn ông trung niên này chết chùm, cô thà chết chứ không muốn bị làm nhục.
“Cô chỉ có chút tiền đồ này thôi hả?” Tiêu Khôn Hoằng đi đến bên cạnh Thi Nhân giọng đầy ghét bỏ: “Gặp phải chuyện này, chú cảnh sát không dạy cô là phải gọi cảnh sát hả? Cô cho rằng thân thể gầy yếu của cô thì làm được gì?”
“Tôi… Tôi..” Thi Nhân không nói nên lời,
“Thi Nhân, Thi Nhân, đều tại cô vô dụng, sếp Lâm là khách hàng lớn của công ty nhà mình, thật sự không thể đắc tội được, cho nên khi ông ta đưa ra yêu cầu vô lý này, cô mới ma xui quỷ khiến đồng ý. Thi Nhân, cháu tha thứ cho cô lần này được không?” Vương Duyệt bỗng nhào tới kéo tay Thi Nhân, vừa khóc lóc vừa giải thích, nhân tiện đổ hết trách nhiệm lên đầu sếp Lâm.
Lúc vừa thấy Tiêu Khôn Hoằng, Vương Duyệt gần như đưa ra quyết định ngay lập tức, phải giữ mạng sống trước đã.
“Bà cút đi!” Thi Nhân chán ghét đẩy Vương Duyệt ra. Bàn về diễn xuất, độ vô liêm sỉ thì cô thật sự bội phục Vương Duyệt.
Lúc này, sắc mặt sếp Lâm thoáng chốc thay đổi, chửi Vương Duyệt ầm ĩ: “Con đĩ này, rõ ràng mày chủ động tìm tao, nói Tiêu Khôn Hoằng không thể thỏa mãn vợ nó nên mới kêu tao dùng một dự án đổi lấy cái bẫy này!”
“Ông nói bậy! Rõ ràng là ông dùng dự án áp chế tôi!”
Hai người trực tiếp cãi nhau.
Tiêu Khôn Hoằng xoa huyệt thái dương, lạnh lùng nói: “Ồn quà.”
Trợ lý nâng tay lên, mấy vệ sĩ cao lớn bước vào phòng, giơ tay tát lia lịa lên mặt Vương Duyệt và gã đàn ông trung niên kia. Đánh xong, khuôn mặt hai người đều sưng vù lên.
Phòng riêng tức khắc im lặng. Sếp Lâm bỗng quỳ bịch xuống sàn nhà: “Cậu ba đừng nghe con mụ này nói hưu nói vượn, tôi thật sự bị mụ ta lừa! Cho tôi mấy cái lá gan tôi cũng không dám đụng vào vợ cậu!” Gã ta khóc nước mắt nước mũi tèm lem, còn ra sức dập đầu.
Vương Duyệt bị tát cho ù tai, dường như còn chưa hoàn hồn lại, sao Tiêu Khôn Hoằng nói đánh là đánh ngay lập tức? Quả thực đáng sợ.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nhìn lướt qua: “Muốn tôi tha cho ông cũng được, nhưng ông phải làm với mụ già này chuyện mà lúc nãy ông muốn làm.”
Vương Duyệt hét lên: “Cậu dám! Dù gì tôi cũng là bà Thi, hai nhà chúng ta là thông gia, cậu không sợ truyền ra bị người ta chế cười hả?”
Tiêu Khôn Hoằng cười nhạt: “Lấy camera lại đây. Phải có phân giải cao.”