Chương 468
“A!”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét chói tai của Thi Nhân.
May mà cô không ngã xuống sản, Tiêu Khôn Hoằng nhanh tay đỡ lấy cô, ôm cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Có ngốc không có chứ?”
Thi Nhân bị dọa một phen.
Tiêu Khôn Hoắng đặt cô ngồi lên trên bồn rửa mặt, nói không đầu không đuôi: “Rửa mặt “
“Vâng.”
Thi Nhân ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng, sau đó quay đầu nhìn anh, anh cũng đang đánh răng giống cô, hừm, đánh răng mà cũng đẹp trai nữa.
Thi Nhân bỗng cảm thấy bộ dạng của cô bây giờ giống như một cô gái trẻ mê trai vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Tiêu Khôn Hoằng buổi tối có thể không biến thành cầm thủ được không,chỉ cần ban ngày thì hôn cô hay làm máy hành động thân mật gì đó, quả thực quá tuyệt vời.
Nhưng thật đáng tiếc, đó chỉ là những điều giả tưởng.
Giờ đây Tiêu Khôn Hoảng không chỉ biến thành lang nhân vào buổi tối, mà bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm cô phát tiết.
Đúng là lòng dạ đen tối.
Thi Nhân quay đầu nhìn vào gương, hai người họ im lặng cùng nhau đánh răng.
Nhưng Thi Nhân thấy chuyện này cũng không có gì cả, giống như mọi thứ vốn dĩ phải như vậy.
Động tác của Tiêu Khôn Hoằng khá nhanh nhẹn, anh đánh răng xong trước cô, rời khỏi phòng tắm, đi đến bên đầu giường, bình tĩnh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa về số cũ, tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Làm xong mọi chuyện, đuôi lông mày anh nhắc nhẹ lên một chút.
Bây giờ vợ anh càng ngày càng tinh ranh, khó mà lừa được nữa, sau này phải cần thận tìm kiếm phương pháp khác thôi.
Khi Thi Nhân bước ra ngoài phòng tắm, trông thấy Tiêu Khôn Hoàng đứng ở bên giường thay quần áo,khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng khuya áo thì cài không cần thân.
Thì Nhận đứng bên cạnh nhìn anh, quả thực là trông đẹp như tranh về vậy, Tiêu Khôn Hoảng nghiêng đầu, nở một nụ cười xấu xa: “Đẹp trai không?”
“Đẹp, đẹp trai lắm.”
Thị Nhân vô thức trả lời, sau đó vội vàng che miệng lại, lúc nãy cô đã nói cái quái gì vậy?
“Vợ à, em chảy máu mũi rồi kìa.”
“Không thể nào, anh lại lừa em.”
Thi Nhân cô sẽ không mắc mưu đầu, lần trước cô đã bị anh lừa rồi, cô sẽ không ngốc nghếch đến mức lại bị mắc lừa lần hai đầu.
Cô buông tay xuống, bỗng thấy mũi có cảm giác am uot.
Cô cúi đầu nhìn, tay cô toàn là máu.
Cô vội vàng sở sở mũi: “Chảy máu thật này, Khôn Hoằng, làm sao giờ, làm sao giờ?”
“Đừng động đậy.”
Lần này đến phiên Tiêu Khôn Hoằng hoảng loạn rói.Thực ra Tiêu Khôn Hoàng cũng không ngờ rằng Thi Nhân chảy máu mũi thật, ban đầu anh chỉ muốn trêu chọc vỡ anh thôi, Hai người họ đứng trong phòng tắm nửa ngày, dùng đá lạnh, nước lạnh một hồi lâu, không dễ dàng gì mới cam được máu.
Thị Nhân ngắng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút lay động.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, không nhịn được bật cười một tiếng khẽ, đúng là đồ ngốc nghếch.
“Tiêu Khôn Hoằng, có phải anh đang cười em không?”
“Không có.”
“Rõ ràng lúc nãy em nghe thấy tiếng cười của “Em nghe nhầm rồi.”
“Có phải anh thấy bộ dạng hiện tại của em vừa nhếch nhác vừa xấu xí đúng không?”
Đáy mắt Thi Nhân hiện lên một màu u ám, làm gì có ai không muốn trở nên xinh đẹp hết mức có thể trước mặt người mình yêu chứ Vậy mà bộ dạng nhếch nhác, chật vật này của cô anh.”lại bị Tiêu Khôn Hoảng thấy hết rồi.
“Không xấu.”
PHỦ, chỉ có ma mới tin lời của đàn ông Thi Nhân vừa nói xong, một gương mặt với ngũ quan anh tuấn ghé sát vào mặt cô, đôi môi mỏng của anh kể sát miệng cô, khiến cô cảm nhận được sự mát lanh từ hơi thở của anh.
Thi Nhân trừng mắt, anh ấy định hôn cô sao?
Tiêu Khôn Hoằng cúi xuống, cắn lấy môi cô: “Đừng có nghĩ linh tinh nữa.”
Trong đôi mắt của anh, cho dù dáng vẻ của cô như thế nào thì cũng đều là người phụ nữ xinh đẹp nhất, có một vị trí mà không ai thay thế được.
Trong nháy mắt, hai má Thi Nhân trở nên ứng hồng.
Vừa rồi cô như con mèo nhỏ muốn làm loạn, còn giờ đây thì lại xuống nước ngại ngùng.
Máu mũi Thi Nhân cũng đã ngừng chảy, phỏng chừng là do khí hậu khô ráo quá nên mới khiến cô chảy máu mũi, chứ không phải là do cô nhìn mĩ nam thay đồ mới chảy máu mũi đầu.
Trong lúc đó ở phòng khách của biệt thự, Ba đứa trẻ và Diệp Tranh ngơ ngác nhìn nhau, mắtto mắt nhỏ mà chìn chăm chăm vào đối phương.
Diệp Tranh lên tiếng: “Các con không định đi gọi cha mẹ dậy sao? Cha mẹ gì mà ngủ đến tận giờ này chưa dây quả thật là vô trách nhiệm “Chú Tranh, vậy thì trách nhiệm lớn lao này phải giao cho chủ rồi.”
Mạc Tiểu Bắc vừa cười vừa nói, lộ ra những chiếc răng sữa nhỏ xíu, đôi mắt có phần tinh quái.
Tiêu Khôn Hoằng đã thảo luận với
Nếu như dám quấy rầy cha mẹ thì sẽ bị trừ một nửa tiền tiêu vặt.
Vì vậy ba đứa trẻ mới ngoan ngoãn vâng lời, không dám quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ chúng. Nếu như Tiêu Khôn Hoằng không dọa trừ tiền tiêu vặt thì bọn chúng cũng đã gõ cửa phòng từ lâu rồi.
Diệp Tranh híp mắt, ba đứa trẻ này đứa nào cũng khó lừa gạt, nhưng sau đó ánh mắt anh dừng ở Mạc Tiểu Khê, đứa bé dễ bị lừa nhất: “Tiểu Khê, con đi gọi cha mẹ con dậy được không?”
“Vâng ạ.”Cô bé quả thực rất ngoan ngoãn, dặn bé làm gì bé cũng làm theo.
Trong lòng Diệp Tranh vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng tìm được người chịu tải thay mình rồi.
Tiêu Khôn Hoàng luôn yêu thương con gái, chắc chắn không thể tức giận với Mạc Tiểu Khê được Diệp Tranh ôm lấy cô bé đi lên lầu, nhưng vừa đi đến cửa phòng hai vợ chồng Thi Nhân thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiêu Khôn Hoằng nhìn chăm chăm anh ta.
Đôi mắt anh híp lại, nhìn hai người bọn họ mà hỏi: “Hai người làm gì ở đây vậy?”.
“Chủ Diệp Tranh nói muốn gọi cha mẹ dậy a.” Mạc Tiểu Khê lên tiếng trước, trực tiếp bán đứng Diệp Tranh .
Diệp Tranh trợn mắt, nhìn bé bánh bao trong lòng mình: Được lắm, ba đứa nhỏ này, không hổ danh là con của Tiêu Khôn Hoằng, đều thành tinh cả rồi.
Lần này thì thảm rồi.
“Vậy sao?”
Tiêu Khôn Hoằng quét mắt nhìn Diệp Tranh, khiến anh ấy lạnh cả người, chỉ đành cười khổ, nói: “Sắp đến giờ rồi, em chỉ là tuân theo nguyên tắc của chủ nghĩanhân đạo thôi “Lại đây”
Tiêu Khôn Hoàng vay tay với Mạc Tiểu Khê, cô bé lập tức vươn người, ôm lấy cổ anh, ngọt ngào nói: “Cha, chào buổi sáng”
Trông thấy con gái ngọt ngào đáng yêu, tâm tình Tiêu Khôn Hoằng tốt hơn rất nhiều.
Mạc Từ Tây đảo mắt, ngốc nghếch cười, nói về chuyện bán đứng này, cô ấy là người biết rõ hơn ai hết.
“Ăn sáng chưa?”
“Em đưa bạn trẻ đi ăn sáng rồi anh.”
Diệp Tranh gạt bỏ bộ dạng chân thành vừa rồi của mình qua một bên, Tiêu Khôn Hoằng trông thấy bộ dạng bọn họ vất vả trông ba đứa con của anh rồi thì cũng nên bỏ qua chuyện vừa rồi cho anh ấy chứ “Um.”
Tiêu Khôn Hoằng đáp lại một tiếng rồi bế con gái xuống lầu.
Diệp Tranh nuốt nước bọt, chữ “ừm” này có nghĩa là gì đây?
Sống lưng bỗng trở nên lạnh run.
Không lâu sau đó, Thi Nhân cũng xuống lầu, côtrông thấy Diệp Tranh liền cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao bọn họ cũng ngủ dậy khá muộn.
Bọn họ cùng nhau đi đến quảng mỏ ở ngoại ô. Ở nước Singapore, có rất nhiều quăng mò.
khu vực khai thác mỏ giống hệt với sa mạc vậy, toàn là cỏ dại và đá sỏi, nên phong cảnh cũng không có gì đặc sắc lắm.
Sau hơn một tiếng ngồi xe, bọn họ mới đến nơi Nơi này hiển nhiên là đã đã hoàn thiện việc khai thác, vì vậy nghiễm nhiên trở thành khu vực khai thác mẫu, hoặc là một khu du lịch tham quan.
Khi chiếc xe chở bọn họ dừng lại, Thi Nhân mới phát hiện ra ở đây cũng có rất nhiều xe ô tô, quả nhiên có không ít người tới đây.
Cô dắt bọn trẻ xuống xe: “Tí nữa đi vào trong mò không được chạy nhảy lung tung đâu nhé.”
Khu vực này khá phức tạp, hôm nay lại có nhiều người như vậy, lỡ như mà lạc mất bọn trẻ thì không biết phải làm sao.
“Bọn con nhớ rồi.”
Ba bánh bao nhỏ đồng thanh trả lời.
Bạn đứa trẻ cùng mặc bộ đổ đi tìm kho báu, thoạtnhìn trông rất đáng yêu.
Thi Nhân cười cười, dắt ba đứa trẻ đi vào bên trong, nhiệt độ trong mỏ hiển nhiên thấp hơn bên ngoài khá nhiều May mà bọn họ đã chuẩn bị trước áo khoác.
“Anh Tiêu, cô Nhân, hai người đến rồi.”
Mạc Mỹ Đình đi ra từ bên trong, trông thấy hai vợ chồng bọn họ, ý cười trên mặt trở nên đậm hơn: “Hai người đến hơi muộn rồi, buổi biểu diễn đã bắt đầu được một lát rồi.”