Chương 497: Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy
Bàn chân Thi Nhân truyền đến cảm giác ấm áp, cô ngơ ngác nhìn anh.
Không ngờ anh lại làm như vậy. Cô hơi xấu hổ nói: “Có phải có mùi không?”
“Không có, rất thơm.”
Tiêu Khôn Hoằng khẽ hôn lên mu bàn chân cô, tiếp tục giúp cô xoa bóp mắt cá chân: “Lực như thế này có được không?”
“Vâng, được.”
Ngón chân Thi Nhân hơi co lại, cô lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Cô chậm rãi mở miệng: “Tiêu Khôn Hoằng, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Đối xử tốt với em, còn cần lý do hay sao?”
Tiêu Khôn Hoằng vừa giúp cô xoa bóp cẳng chân và nhìn cô nói: “Đây là cô vợ ngốc nhà ai vậy?” Cô uống say đến đầu có choáng váng rồi sao?”
“Anh mới ngốc ý.”
Thi Nhân yên tâm thoải mái tận hưởng sự phục vụ của anh: “Tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng, có phải trước kia anh từng tập luyện qua rồi không, tay nghề đúng là không tệ.”
“Em muốn nói cái gì?”
“Lúc trước mở quán bar Ánh trăng có phải từng làm việc bán thời gian rồi hay không?”
Người đàn ông khẽ nheo mắt lại, cuối cùng cũng hiểu ra ý cô muốn nói cái gì. Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng vẫn không thay đổi: “Hình như là từng làm rồi.”
“Không phải chứ, anh thật sự đã từng làm việc bán thời gian sao?”
Thi Nhân lập tức cảm thấy hứng thú, cô chống cằm nói: “Lúc trước làm bán thời gian thì anh làm cái gì? Mát xa à? Hay là làm cái khác?”
Đúng là không thể tưởng tượng nổi ra cảnh Tiêu Khôn Hoằng làm việc bán thời gian, chỉ với khuôn mặt hại nước hại dân này của anh có lẽ đã khiến không ít cô gái trẻ nguyện ý lao vào.
Anh hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
“Em đoán xem.”
Tiêu Khôn Hoằng còn cố tình kích thích trí toàn mò của cô.
Thi Nhân nghiêm túc tự hỏi một chút, nhớ lại cảnh tượng hai người gặp mặt, giám đốc quán bar lúc ấy nói với cô người đàn ông đó là trai bao.
Lẽ nào anh cũng như vậy?
Ánh mắt Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên thay đổi: “Hóa ra trước kia anh cũng ngon ăn thật.”
“Ngon ăn chỗ nào?”
“Chính anh cũng không biết à? Anh làm bán thời gian đấy.”
“Anh chỉ làm có một lần.”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn cô: “Năm năm trước có một ở nhà vệ sinh nam bị một cô gái cưỡng ép.” Khụ khụ khụ, Thi Nhân bị sặc một chút.
Năm năm trước?
Chẳng phải là lúc bọn họ gặp gỡ sao, Thi Nhân nghiêm túc nhìn anh: “Anh đang đùa sao.”
“Em cảm thấy anh đang đùa em sao?”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng vô cùng nghiêm túc, Thi Nhân vội nói: “Một lần đó sao có thể tính là làm bán thời gian được, rõ ràng là anh ức hiếp em, buộc em phải giúp anh, kết quả cuối cùng vừa lòng thêm vợ lại vừa thiệt thân.”
Người đàn ông đuối lý.
Anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Nhưng bây giờ anh không hối hận.”
Nếu như không có lần đó, thì cũng sẽ không có ba đứa nhỏ sinh ba đáng yêu nghe lời như bây giờ.
“Lúc đó em tìm anh rất lâu, giám đốc nói anh là trai bao, cuối cùng lại bị sa thải. Em rất muốn bắt lấy anh cho anh một trận, tên nhãi lấy oán trả ơn.”
“Xin lỗi, lúc ấy anh không thể ở lại lâu để theo dõi được, nếu không Tiêu Vinh sẽ phát hiện ra mất. Sau đó khi anh cho người tới phòng tìm em thì đã không thấy em đâu nữa.”
Thi Nhân nghi hoặc nhìn anh: “Anh đã từng tìm em?”
“Ừ”
“Vì sao anh lại tìm em, dù sao thì chúng ta cũng không quen biết, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ tình một đêm mà thôi.”
Thi Nhân không bao giờ tin người đàn ông này sẽ yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, loại tình tiết này chỉ có trên phim truyền hình mà thôi.
Tiêu Khôn Hoằng nghe cô nói vậy, anh khẽ nhíu mày nói: “Anh là một người đàn ông bảo thủ.”
HỒ, đúng là không nhìn ra đấy.”
Thi Nhân nói một câu đầy ẩn ý, vừa rồi lúc ở nhà, anh không khác gì một con hồ ly tinh, vậy mà bây giờ lại nói bản thân mình rất bảo thủ?
Có đánh chết cô cũng không tin.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng mới phản ứng lại, anh tự đào hố chôn mình rồi.
Anh nhận ra mình bị cô vợ nhỏ gài bẫy rồi.
Tiêu Khôn Hoằng lại nói tiếp: “Ở nhà vệ sinh, là anh ép buộc em, cho nên anh muốn bồi thường cho em.”
“Không nhìn ra đấy, anh là người lương thiện như vậy sao, sao lúc trước anh lại đối xử không tốt với em như vậy? Em còn lâu mới tin là anh tìm em thật sự để trả ơn, nói không chừng là muốn em câm miệng, không để mọi chuyện lộ ra ngoài cũng nên.”
Thấy cô nói vậy, Tiêu Khôn Hoằng im lặng không nói gì. Sao vợ anh lại hiểu anh như vậy chứ?
Thi Nhân ngẩng đầu
“Không sai, ngoại trừ muốn bồi thường cho em ra, anh cũng muốn làm em câm miệng, không được nói linh tinh, đồng thời cũng muốn em uống thuốc, vì không có bảo hộ gì, em quả thật rất dễ mang thai.”
Thi Nhân sửng sốt.
Đúng vậy, lúc ấy cô trở về nhà họ Thi, bị ép lấy chồng, cô cũng không có tâm trạng chú ý đến những việc này.
Cô chỉ trông chờ vào may mắn, kết quả không ngờ lại thật sự mang thai.
Thi Nhân cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá trùng hợp.
Có điều, lời giải thích của Tiêu Khôn Hoằng rất phù hợp với tính cách của anh vào lúc đó, sao anh có thể thích một cô gái chỉ vì tình một đêm chứ.
Cô lại nghĩ tới Vương Ngọc San: “Nhưng lúc trước Vương Ngọc San giả mạo em, anh đối xử với cô ta cũng không tồi nhỉ.”
“Người đối xử tốt với cô ta là ông cụ, không phải anh.”
Tiêu Khôn Hoằng đặt chân cô xuống: “Anh chỉ vì mấy đứa bé nên mới không đuổi cô ta đi.”
“Ai biết được năm năm đó hai người có xảy ra chuyện gì không, dù sao thì cô ta cũng là mẹ của “con” anh.”
“Không có, anh có thói quen sạch sẽ”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc trả lời: “Không phải người phụ nào anh cũng muốn.”
“Vậy trước kia anh có người phụ nữ khác không?”
Thi Nhân phản ứng vô cùng nhanh.
Tiêu Khôn Hoằng có chút không đuổi kịp suy nghĩ của cô, anh nheo mắt lại: “Không có, chỉ có mình em”
“Vậy thì điều này chứng tỏ, lần ở nhà vệ sinh là lần đầu tiên của anh?”
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô, nắm lấy bàn tay cô: “Đây là nơi công cộng, em chừa cho anh chút mặt mũi được không?”
Thi Nhân lập tức thu tay lại, lúc này cô mới phát hiện ra vẫn còn ở trong xe.
Suýt nữa thì cô quên mất, lập tức im miệng lại.
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng: “Bây giờ vui rồi chứ?”
“Cũng có chút chút.”
Khóe miệng Thi Nhân khẽ cong lên: “Vừa rồi lúc ở trong bữa tiệc, rất nhiều người hỏi em có phải có bí quyết gì để sinh ba không”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là em không thể nói cho họ là lúc ấy chúng ta đều say rượu làm bừa một lần, kết quả lập tức mang thai. Nếu như nói ra e rằng họ sẽ muốn đánh chết em mất.
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch lên: “Đây là những điều chúng ta xứng đáng có được.’ “Tiêu Khôn Hoằng, tổ tiên nhà anh có tiên sử sinh ba sao?”
“Hình như không có.”
Thi Nhân trả lời: “Nhà em cũng không có, có điều trước kia em từng nghe bà ngoại nói, lúc trước em cứ tưởng răng bà cũng là người của thị trấn nhỏ đó, bây giờ nghĩ lại thì thật ra không phải.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Có thời gian vê thăm người nhà của bà và thăm mộ bà luôn.”
“Được, em cũng tính vậy, dù sao cũng phải trở về mới có thể biết rõ ràng được.”
Thi Nhân dựa vào lồng ngực Tiêu Khôn Hoằng: “Một năm trôi qua nhanh thật đấy.”
“Ừ”
“Em thật may mắn vì có anh bên cạnh.”
-Anh cũng vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Em muốn bao giờ cử hành hôn lễ?”
Hôn lễ?
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh câu hôn rồi sau?”
“Việc tiếp theo sau khi cầu hôn chính là kết hôn, trước kia thiếu em quá trình này, bây giờ anh muốn đền bù cho em.”
“Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy, lúc được câu hôn em đã rất vui rồi.”
“Không phiền phức chút nào.”
Tiêu Khôn Hoằng cố chấp trả lời: “Anh không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào, anh muốn được cùng em đi trên thảm đỏ một lần.”
Anh cũng muốn nắm tay cô, trước sự chứng kiến mọi người, trao nhẫn cưới cho cô, cùng cô hẹn thà.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng lại chất chứa những suy nghĩ sâu xa, mang theo vẻ nam tính đặc trưng của đàn ông độ tuổi này.
Thi Nhân gật đầu cười nói: “Được, em đồng ý với anh.”
Không có câu trả lời nào chuẩn xác cho hạnh phúc.
Nhưng chỉ cần cô và Tiêu Khôn Hoằng có thể ở bên nhau là cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.