Chương 9
Thi Nhân câu nệ ngồi trong góc: “Lát nữa đến nội thành, anh tìm đại chỗ nào đó thả tôi xuống là được.”
“Em dâu đừng khách sáo như thế, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.” Thi Nhân cười gượng. Chắc là không ai có thể vui nổi vì hôn ước này. Mọi người đều biết rõ vì lý do gì mà cô mới được gả vào nhà họ Tiêu.
Dường như Tiêu Vinh không hề bận tâm tới thái độ xa cách của Thi Nhân, vẫn hiền lành nói: “Em ba của anh đúng là khó tính, nếu sau này em gặp khó khăn hay nguy hiểm thì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.”
Một tấm danh thiếp được đưa đến trước mặt Thi Nhân, chất liệu dát vàng trông vô cùng cao cấp. Thi Nhân mím môi, cuối cùng không từ chối. Cô nhớ lại căn phòng chứa đầy những thứ kia, lập tức nổi da gà. Tiêu Khôn Hoằng còn nói sẽ thử nghiệm trên người mình, cô thậm chí không dám tưởng tượng mình có thể chịu nổi hay không.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào nội thành, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Thi Nhân khẩn trương quay sang nhìn Tiêu Vinh: “Anh Vinh, đỗ lại ở ngã tư đằng trước là được, cảm ơn anh đã chở tôi một đoạn đường.”
“Bây giờ còn chưa được. Bởi vì ông nội muốn gặp em, nhân tiện anh chở em đến đó luôn.”
Ông cụ muốn gặp mình ư? Thi Nhân siết chặt tay, trong lòng cảm thấy thấp thỏm. Dù sao cô được coi là quà chuộc tội đưa đến nhà họ Tiêu sau khi thằng em kế gây thương tích cho Tiêu Khôn Hoằng. Cô không cho rằng nhà họ Tiêu sẽ đối xử hiền lành với mình.
“Em dâu đừng khẩn trương. Mặc dù trước đó đã xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng ông nội vẫn hy vọng cậu ba có thể kết hôn sinh con cho ổn định. Chỉ cần em có thể làm được thì ông nội sẽ không gây khó dễ cho em đâu.”
Trong lòng Thi Nhân tràn đầy cay đắng. Người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng thì sao cô có thể chống lại, huống chi là sinh con với anh ta? Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã đủ rùng mình.
Chiếc xe chạy tới trang viên nhà họ Tiêu. Thi Nhân xuống xe, nhìn thấy biệt thự xinh đẹp, mặc dù diện tích không quá lớn, nhưng trông rất tao nhã.
Thi Nhân và Tiêu Vinh đi vào phòng khách thì thấy một
“Thi Nhân đã đến đấy à? Mau đến đây ngồi đi, ông cụ nhắc đến con thật lâu.” Tư Minh Vy mặc áo nhật bình, trông như phu nhân nhà giàu, thân mật kéo tay Thi Nhân: “Cụ đang chờ con trên lầu đấy.”
Thi Nhân chưa kịp hoàn hồn, trực tiếp lên thư phòng trên lầu.
Ông cụ mặc áo tấc, tóc hoa râm trông rất khỏe khoắn, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thi Nhân như đang đánh giá cô. Thi Nhân rũ mắt, ngoan ngoãn đứng ở đó.
Thật lâu sau, ông cụ mới thản nhiên nói: “Chắc con biết nhà họ Thi đưa con đến đây vì lý do gì đúng không?”
“Con biết.”
“Biết là tốt rồi. Hôm nay con nói với phóng viên rất đúng. Đám phóng viên kia cứ thích viết lung tung về thằng ba, sau này con phải nói đỡ cho nó trước truyền thông, biết chưa?”
Thi Nhân gật đầu. Lúc này cô không có quyền từ chối.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, ông cụ hiền lành hơn nhiều: “Nghe nói con đi du học học tài chính, thành tích không tồi. Nhà họ Tiêu chúng ta không cần con làm việc vất vả, chỉ cần con ở bên cạnh thắng ba, chăm nom cuộc sống hằng ngày cho nó là được.”
Thi Nhân cắn môi. Sau này cô không thể đi làm sao?
“Sinh đứa con sớm một chút mới là chuyện chính. Sau này con hãy đi theo bên cạnh thắng ba làm trợ lý cho nó, nhân tiện vun đắp tình cảm” Ông cụ nói chuyện rất cường thế, hoàn toàn không cho Thi Nhân cơ hội từ chối.
Không lâu sau, Thi Nhân cùng ông cụ rời khỏi thư phòng. Tư Minh Vy cười lại gần kéo tay ông cụ: “Lần đầu tiên Thi Nhân đến nhà mình ăn cơm, nhà bếp cố ý chuẩn bị không ít món ăn, tôi còn dặn họ hầm canh bổ dưỡng cho con bé nữa, mong sao ông có thể mau mau bế cháu trai.”
Thi Nhân yên tĩnh đứng bên cạnh, nhớ lại những đạo cụ khiến người ta sợ hãi kia, đầu óc cô lại rối bời.
“Sốt ruột muốn có con như thế thì bà tự sinh một đứa đi.”
Tiêu Khôn Hoằng bỗng xuất hiện, ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn đám người trong phòng khách.