Chương 94
“Không sai, tốt nhất là mang theo con cô cùng đi xin lỗi đi. Địa điểm ở bệnh viện tư nhân XX, tốt nhất đi sớm một chút, miễn không lại gây hậu quả nghiêm trọng gì. Đây là nguyên văn lời mợ chủ nhà họ Tiêu.”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Thi Nhân trong nháy mắt lạnh đi. Vương Ngọc San, mợ chủ nhà họ Tiêu?
Đúng là khinh người quá đáng.
Lại muốn đuổi con của cô cơ đấy! Dù ba đứa bé nhỏ có đôi khi cực kì nghịch ngợm, nhưng chúng chỉ là mấy đứa trẻ, nếu chúng bị bắt nạt mà chống lại, kết quả chúng sẽ bị đuổi học, chuyện này không chừng có thể sẽ để lại bóng đen trong lòng chúng.
Vương Ngọc San, cô không nên gây rối với con tôi!
Thi Nhân nghỉ nửa ngày, giận đùng đùng đi đến bệnh viện tư nhân.
Cô đi đến phòng bệnh VIP trên lầu dựa theo địa chỉ hiệu trưởng nói, bên ngoài có mấy vệ sĩ đứng sẵn, quả nhiên là thiếu gia của người thừa kế tập đoàn lớn, vô cùng có gia thế.
Cô đi tới, lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Thưa cô, cô có đi nhầm không?”
“Tôi không đi nhầm, là các người gọi tôi tới, tôi họ Mạc.”
Trong phòng có tiếng trẻ con chơi game, cũng có tiếng rống giận dữ của Vương Ngọc San, cô ta cầm sách giáo khoa trong tay: “Tiêu Đào, mẹ để con làm bài số học, mà con xem xem, con lại làm sai hơn nửa. Sao con lại ngốc như vậy chứ?”
Là người thừa kế của nhà họ Tiêu, sao có thể ngốc nghếch như vậy được.
“Mẹ, dù sao nhà họ Tiêu sau này sẽ thuộc về con, nên con cần gì làm toán. Ông nội nói sẽ có người giúp con làm những thứ này, chỉ cần có tiền là được.”
“Ông nội con thực sự nói như vậy sao?”
Vương Ngọc San lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, hôn chùn chụt con trai mình mấy cái: “Con thực sự là ngôi sao may mắn của mẹ, con ngoan, khi con trở thành người thừa kế, cuộc sống của mẹ sẽ dễ dàng hơn.”
Còn con điểm phía ngoài, một xu đừng nghĩ đến.
“Mợ chủ, bên ngoài có một cô gái tự xưng họ Mạc tìm cô, nói là có hẹn trước.”
“Ai da, rốt cuộc cũng đã tới, để bọn họ Lông mày Vương Ngọc San mang vào đi.”
Theo nét kiêu căng, cô ta chỉnh sửa quần áo một chút, sau đó nhìn con trai nói: “Chờ chút nữa con có thể trút giận, sau đó hết giận thì đi nhà trẻ cho mẹ, sau đó đi cùng ông nội nhiều hơn, biết không?”
Đôi mắt của cậu bé sáng ngời, bỏ trò chơi tay cầm xuống, nhưng kết quả lại chỉ thấy một mình Thi Nhân, không nhìn thấy kẻ thù của mình.
“Mẹ, người mẹ nói đâu?”
Vương Ngọc San khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt, hoài nghi nói: “Tại sao lại là cô, cô tới làm cái gì?”
Giọng của cô ta bỗng cất cao, sau đó vô thức đứng ngăn trước mặt con trai mình.
Thi Nhân cười ra tiếng: “Không phải cô bảo hiệu trưởng uy hiếp tôi, để tôi lập tức tới tìm cô sao?”
“Lại là cô!”
Bấy giờ Vương Ngọc San mới kịp phản ứng lại, không ngờ mẹ của ba đứa trẻ lại là cô, nhà thiết kế nổi tiếng giống Thi Nhân.
“A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đừng tưởng rằng vẻ ngoài cô giống con điểm chết tiệt kia thì muốn làm gì thì làm. Lần này cô gây chuyện, con tôi là bé cưng của cụ nhà, mà nó bị thương là do cô, cô chờ bị đuổi khỏi thành phố A đi.”
Vương Ngọc San còn đang canh cánh trong lòng chuyện lần trước, nguyên do bởi vì cái con điểm này làm hại tập đoàn
“À? Con trai cô mấy tuổi rồi?”
Thi Nhân tiến lên một bước, nhìn cậu bé trên giường bệnh, nhưng sao cô cảm thấy đứa trẻ đó không giống với Tiêu Khôn Hoằng lắm.
“Con tôi hơn bốn tuổi, làm sao? Đố kị à?”
Vương Ngọc San hơi hếch cằm lên, không ít phụ nữ ghen tị với cô ta vì đã sinh ra cháu trai cả nhà họ Tiêu.
Bốn tuổi à.
Đáy mắt Thi Nhân hiện lên vẻ trào phúng, nhỏ hơn con cô một chút, nói cách khác không lâu sau khi cô “tử vong”, Tiêu Khôn Hoằng và Vương Ngọc San đã ở chung một chỗ.
Hử, người đàn ông đó suốt ngày quấy rầy cô, chỉ toàn dối trá cô!
“Này, cô muốn làm cái gì? Bên ngoài nhiều vệ sĩ như vậy, nếu cô dám làm loạn thì không có kết quả tốt đâu.”
Vương Ngọc San hơi cảnh giác.
Thi Nhân lùi một bước: “Cũng khéo lắm, con tôi cũng hơn bốn tuổi, hơn con cô vài tháng.”
Vương Ngọc San chống lại cặp mắt kia quen thuộc, dường như cô ta bị nhìn thấu gì đó, ánh mắt cô ta vội vã lảng tránh: “Con cô bao nhiêu tuổi thì liên quan gì đến tôi tôi. Hôm nay cô tới xin lỗi, sao không mang theo đứa con hoang của cô đi?”
“Cô nói ai là con hoang?”
Biểu cảm trên mặt Thi Nhân biến mất, ánh mắt lạnh lùng thấu xương.
Vương Ngọc San bị dọa đến mức lùi lại mấy bước, cô ta vô ý thức muốn kêu người, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ cửa, cô ta vội nói: “Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc.”
“Làm gì mà ồn ào vậy.”
Vương Duyệt dùng tư thế mợ chủ đi tới, khi nhìn thấy Thi Nhân thì lập tức thét chói tai: “Có ma! Có ma! Người đâu, bắt ma đị!”
Phòng bệnh bị nháo loạn, Vương Duyệt gào thét vô nghĩa như người điên, vẻ mặt bà ta kinh hãi mà nhìn Thi Nhân, hoàn toàn không dám tới gần.
Vương Ngọc San rất nhức đầu mà lôi kéo mẹ mình: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, cô ta không phải ma, chỉ là nhìn giống thôi.”
Vương Duyệt hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thi Nhân, cô đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Là cô, là cô trở về tìm tôi đòi mạng, là cô!”
Vương Duyệt sợ sợ hãi rụt đầu lại, giữ chặt Vương Ngọc San không thả.
“Xem ra hôm nay không có cách nào để nói chuyện tiếp nữa rồi.”
Thi Nhân nhìn thoáng qua Vương Duyệt: “Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa.”
Những lời này nói xong lại dọa Vương Duyệt lại hét ầm lên.
Vương Ngọc San tức giận đến mức chửi ầm lên: “Cô cút cho tôi, bớt lảm nhảm ở đây đi, chuyện con tôi còn chưa xong đâu. Chờ mà xem.”
Sau khi Thi Nhân đi ra khỏi phòng bệnh, một người giống như quản gia đã ngăn cô lại: “Cô Mạc.”
“Có việc gì?”
“Về chuyện cãi nhau của bọn trẻ mẫu giáo, cậu ba chúng tôi có chủ ý phái tôi tới chuyển lời cho cô, tính khí ông chủ không tốt, để tránh xảy ra chuyện gì không thoải mái, các cô vẫn nên chuyển trường càng sớm càng tốt. Đây là cậu ba bồi thường cho cô.”
Một tờ chi phiếu lớn được đưa tới.