"Cô Nguyễn thật là buồn cười, tôi và Trần Thanh Vũ là vợ chồng, cho dù vừa rồi chúng tôi lên giường thì đó cũng là hợp pháp.
Trái lại là cô đấy, cô còn chưa vào cửa nhà họ Trần, cho dù Trần Thanh Vũ thương yêu cô thế nào thì trong mắt người ngoài, cô chính là một kẻ thứ ba." Tôi đã hiểu rõ bộ mặt của cô ta cho nên không hề nhường nhịn cô ta.
"Cô nói cái gì? Con tiện nhân này." Nguyễn Mỹ bị lời nói của tôi chọc giận, giơ tay định đánh tôi.
Tôi lập tức bắt lấy cổ tay Nguyễn Mỹ, lạnh lùng nhìn người phụ nữ xấu xí trước mắt: "Cô Nguyễn muốn để người ái mộ của mình biết nữ thần của bọn họ lâu nay là dạng người gì sao? Hay là cô muốn để cho người khác biết vì có thể bước vào nhà họ Trần, cô đã không tiếc giết chết con ruột của mình chỉ để khiến cho Trần Thanh Vũ càng áy náy với cô?"
"Cô..." Cả người Nguyễn Mỹ bất giác lui về sau một bước.
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ thê thảm của Nguyễn Mỹ, thờ ơ nói: "Chuyện giữa cô và Trần Thanh Vũ, tôi không muốn quản nữa.
Sau này cô cũng đừng trêu chọc tôi, Huỳnh Bảo Nhi tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu."
"Cô muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi sao? Cho dù cô nói chuyện này với Thanh Vũ thì anh ấy cũng sẽ không tin tưởng cô đâu.
Thanh Vũ không có cảm giác gì với cô cả, anh ấy đã từng nói, chạm vào cô chỉ khiến anh ấy cảm thấy chán ghét.
Làm một người phụ nữ mà không có chút trọng lượng như vậy, cô cũng thật đáng thương." Nguyễn Mỹ tràn đầy đắc ý nhìn tôi, cười nhạo nói.
Tôi dùng sức cuộn chặt tay lại, cả người run rẩy.
Thì ra đối với Trần Thanh Vũ mà nói, đụng vào tôi khiến anh cảm thấy chán ghét như vậy sao?
Trần Thanh Vũ...
Nguyễn Mỹ rời khỏi đó khi nào tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là vào lúc tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đứng cách tôi không xa.
Anh mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, tóc tai vô cùng xốc xếch nhưng ngược lại khiến cho người khác cảm thấy hấp dẫn và hoang dã.
Máu huyết cả người tôi giống như ngưng đọng lại, không nói được câu nào.
Trần Thanh Vũ chỉ nhìn tôi một cái, cũng không hề lên tiếng.
Đôi môi mỏng mím chặt lại, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Thanh Vũ, trong lòng tôi như bị hàng trăm lưỡi dao nhọn xuyên qua.
Tôi muốn đi lên ôm lấy Trần Thanh Vũ nhưng mà tôi nghĩ chắc anh không cần tôi ôm vào ngực đâu.
Dù sao ngay cả việc chạm vào tôi cũng khiến anh cảm thấy chán ghét mà, không phải sao?
Tôi đè xuống nổi khổ sở trong lòng, lặng lẽ lê hai chân rời khỏi bệnh viện.
...
Tôi làm việc ở tập đoàn Thời Quang, Trần Thanh Vũ không để ý đến tôi.
Trương An cũng không nói gì, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì toàn bộ thời gian tôi đều ngẩn người.
Gần đến ngày sinh nhật của ông nội, tâm trạng tôi lại đột nhiên trở nên nóng nảy hơn.
Sau sinh nhật ông nội, tôi phải nói chuyện ly hôn, cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Trần Thanh Vũ.
Buổi trưa, tôi mới vừa mở một bản vẽ thiết kế ra, muốn vẽ một chút nhưng làm sao cũng không có linh cảm, tôi buồn bực ném chiếc bút trên tay lên bàn, đi tới bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra nhìn những bông tuyết trắng ngần bên ngoài, bất giác thở dài một hơi.
Sau ngày hôm đấy, tôi cũng chưa từng đến bệnh viện thăm Trần Thanh Vũ, tôi không biết phải đối mặt với Trần Thanh Vũ thế nào, cũng không muốn nhìn thấy loại ánh mắt cô đơn đó của Trần Thanh Vũ.
Anh không nên có dáng vẻ này.
Lúc bản thân biết rõ một bộ mặt khác của người phụ nữ mình yêu sâu đậm, có lẽ bất kỳ người đàn ông cũng sẽ khổ sở đúng không?
Buổi tối, tôi thuyết phục bản thân chỉ đến thăm Trần Thanh Vũ một lát thôi.
Tôi cố ý chọn lúc chín giờ buổi tối.
Vào lúc này, tầng lầu của Trần Thanh Vũ sẽ không có bác sĩ và y tá đi qua đi lại.
Ai ngờ tôi vào phòng bệnh của Trần Thanh Vũ phòng bệnh lại không nhìn thấy anh.
Tôi hơi lo lắng gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ nhưng không ai nhận máy, tôi vô cùng nóng lòng, đành phải đứng lên đi tìm kiếm khắp nơi.
Hỏi thăm dọc đường thì cuối cùng cũng có một chút manh mối.
"Trần Thanh Vũ?" Tôi lên sân thường thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ ngồi ở đó uống rượu.
Anh ngồi lên bàn tròn đặt trên sân thượng, trong tay cầm một chai rượu đã thấy đáy, tóc tai bị gió lạnh thổi bay vô cùng xốc xếch, gò má lạnh lùng cứng rắn mà tràn ngập vẻ buồn phiền.
Tôi liếm môi, đến gần Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nghe thấy âm thanh của tôi mới quay đầu lại, tôi nhìn thấy rõ sự cô đơn và buồn bã dưới đáy mắt Trần Thanh Vũ.
"Trần Thanh