Tôi và Trần Thanh Vũ quay cuồng trên giường, anh thật dịu dàng, không hề làm tôi bị thương và cũng không ép buộc tôi.
Chúng tôi giống như một đôi tình nhân vụng trộm, vuốt ve thân thể đối phương cho đến rạng sáng.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, trên giường hỗn độn như biểu hiện rõ tối hôm qua chúng tôi đã làm gì.
Tôi nhớ đến cảnh tối hôm qua Trần Thanh Vũ đã giúp mình, cả người tôi đều nóng lên.
Tôi vuốt bụng, trên mặt không che giấu được sự hạnh phúc và ngọt ngào.
Tôi thích cảm giác ở trên giường với Trần Thanh Vũ, thật sự rất thích… Tôi mệt mỏi bước xuống giường, Trần Thanh Vũ bước ra từ trong phòng tắm, anh nhìn thấy tôi đứng lên thì dường như hơi kinh ngạc.
Sau đó anh tiến lên ôm tôi, lưu luyến hôn môi với tôi.
“Còn chưa đánh răng.” Tôi nhẹ nhàng đẩy Trần Thanh Vũ ra, hơi khó chịu nói thầm với anh.
Trần Thanh Vũ lại cắn cằm tôi, thản nhiên nói: “Không sao, anh không chê.”
Trần Thanh Vũ nói vậy làm tôi đỏ mặt, tôi e lệ ngại ngùng liếc Trần Thanh Vũ một cái.
Trần Thanh Vũ ôm chặt vòng eo tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, không được làm biểu cảm quyến rũ như vậy.” “Tôi không có.” Tôi vô tội chớp mắt, nhìn Trần Thanh Vũ nói.
Muốn nói quyến rũ thì Trần Thanh Vũ mới luôn là người làm ra biểu cảm đó với tôi, lần nào cũng làm tôi không chịu được.
“Tôi muốn em, rất muốn em.” Trần Thanh Vũ cắn môi tôi, ngón tay với vào trong quần áo tôi.
Tôi bị anh làm cho cả người bủn rủn, nhưng tôi lại không mất đi lý trí.
“Không được.”
Tôi thở hổn hển, lắc đầu nói với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nghe tôi nói vậy thì vô cùng không vui nói: “Vì sao không được? Chẳng lẽ em muốn mỗi ngày tôi đều tìm em làm sao?”
Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, tôi suýt hộc máu.
Tôi đỏ mặt, nói với Trần Thanh Vũ: “Bây giờ không được, nếu anh… thật sự khó chịu, tôi có thể… dùng tay hoặc dùng miệng”
Bào thai còn chưa ổn định, tôi sẽ không để Trần Thanh Vũ làm bậy.
Trần Thanh Vũ kéo tay tôi đặt trên người anh, tôi cảm nhận được sự xao động trên cơ thể anh, hai chân tôi gần như mềm nhũn.
“Tôi muốn tiến vào cơ thể em” Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chờ chút, mấy ngày nay… Tôi không tiện.” “Tối qua tôi không cảm thấy em có gì không tiện” Trần Thanh Vũ giơ ngón tay thon dài chỉ vào miệng mình.
Tôi nhìn dáng vẻ câu dẫn của Trần Thanh Vũ, cơ thể không nhịn được khẽ run lên.
Tôi cắn môi, bất an lắc đầu nói: “Nhưng không tiện, tóm lại là không được.” “Được rồi, tôi chờ em cam tâm tình nguyện mở hai chân ra nghênh đón tôi.”
Trần Thanh Vũ nghe tôi nói vậy, tuy có chút không cam lòng nhưng cũng không tiếp tục ép buộc tôi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói xong, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chúng tôi lưu luyến ôm hôn trước cửa phòng tắm, tôi nhìn bóng dáng tôi và Trần Thanh Vũ chiếu trên tấm kính, thật đẹp.
Giống như chúng tôi chưa bao giờ ly hôn, nếu trước đây chúng tôi cũng thân thiết như vậy thì tốt rồi? “Sao hôm nay em không mở cửa?” Giữa trưa, tôi vất vả đuổi Trần Thanh Vũ đi rồi mới đến nhà hàng gặp Lê Minh Quang.
Anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của tôi thì không nhịn được mở miệng hỏi.
Tôi vừa nghe xong, đột nhiên tim lại đập nhanh hơn, tôi đỏ mặt căng thẳng nắm chặt tay lại.
“Em… ngủ quên, không nghe thấy.” Tôi hơi chột dạ không dám nhìn Lê Minh Quang.
Thật ra, lúc ấy tôi đang hôn Trần Thanh Vũ trong phòng khách, dường như Trần Thanh Vũ rất thích hôn môi, mỗi lần đều hôn thật lâu.
Sau mỗi lần hôn thì sẽ dần dần mất khống chế, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới ngăn cản được.
Lê Minh Quang nghe tôi nói xong, anh ấy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, đôi mắt hiện lên vẻ sâu xa nói.
“Phải không? Anh còn tưởng nhà em có người khác.” “Sao… sao có thể có người khác được chứ.” Lê Minh Quang nói vậy khiến cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, tôi cười gượng một tiếng rồi giả vờ trấn tĩnh nói với Lê Minh Quang.
Tôi cầm ly sữa bò nóng ở một bên lên nhấp một ngụm, thậm chí còn chột dạ không dám nhìn Lê Minh Quang.
Chỉ một buổi tối, tôi đã bị Trần Thanh Vũ câu dẫn hai lần, tôi phải làm