☆ Chương 10:
_Wow, hoa hải đường á, rất là đẹp, vô cùng đẹp, rất giống Trình tổng anh!
Cơ Tiểu Vũ gặm nắp bút suy nghĩ một chốc, hỏi: "Trình tổng, tên đầy đủ của anh là gì?"
"Trình Dự Đường."
"Oa, yu cũng giống tôi Vũ trong lông vũ [1] à?"
[1] Dự và Vũ trong tên hai người đều đọc là yǔ.
"Không phải, 'Dự, là chữ Dư [2]. Một gạch vào thìa [3] thành Dự [4]'.
[2] [3] [4]: Dự đọc là yǔ, Dư cũng đọc là yǔ, hai chữ Hán Việt na ná nhau. Thìa (勺) thêm một gạch (一) thành Dự (与).
"Có ý gì?" Cơ Tiểu Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi, sau đó nói một câu dí dỏm mới nghe được gần đây, "Trình tổng, anh có thể nói tiếng người không?"
Trình tổng: "..."
Vốn là tiếng người, là thằng nhóc cậu vô học nghe không hiểu! Gân xanh trên trán Trình Dự Đường nhảy lên thình thịch, "Chính là 'dự' trong trời và đất, trắng và đen [5]!"
[5] Dự có nghĩa là cùng, và, với. Hán Việt trên QT để là 'dữ' nhưng tui thấy còn dịch ra là 'dự' nữa, nghe hay hơn nên tự ý đổi.
"Há, đơn giản vậy thôi hả, sao anh không nói sớm." Cơ Tiểu Vũ cười hì hì nói, "Vậy tang là gì, là đường trong kẹo que [6] hả?"
[6] Đường trong kẹo que đọc là táng, Đường trong Trình Dự Đường cũng đọc là táng.
Biểu diễn tài hoa cùng cái tên này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Trình Dự Đường xem như đã nhìn ra rồi, lần này chỉ đơn giản đáp: "Là Đường trong hoa hải đường [7]."
[7] Đường (棠), hoa hải đường (海棠花).
"Wow, hoa hải đường á, rất là đẹp, vô cùng đẹp, rất giống Trình tổng anh!"
Trình Dự Đường đỡ trán, nhẫn nại hỏi: "Có thể viết không?"
"Có thể, xong ngay đây!" Cơ Tiểu Vũ viết chữ như rồng bay phượng múa, vung lên vung xuống.
Trình Dự Đường nhìn nhìn, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, như vẽ bùa trừ tà, khó lắm mới nhìn rõ cậu ấy viết cái gì.
"Hôm nay, tổng tài Hồng Thăng Trình Dự Đường đáp ứng cung cấp cho Cơ Tiểu Vũ một công việc bảo an, mức lương một tháng bốn ngàn năm, ngũ hiểm nhất kim, bao ăn bao ở, cuối năm căn cứ vào biểu hiện mà phân phát thêm tiền thưởng, năm kế tiếp, mức lương cũng tăng lên theo.
Cơ Tiểu Vũ trong vòng mười ngày sẽ tới báo tin, trong lúc làm việc đảm bảo nghiêm túc chăm chỉ, gọi đến là đến, gọi theo là theo, tuyệt đối không lười biếng.
Song phương dùng tờ hợp đồng này làm chứng, nếu như làm trái sẽ bị thiên lôi đánh, thân thể và linh hồn đều tan biến.
Trình Dự Đường: ______
Cơ Tiểu Vũ: ______
Ngày: Ngày 22 tháng 9 năm 2018"
Trình Dự Đường: "..."
Viết cái quỷ gì thế này, nhóc con này không phải đang hạ thấp mình xuống chứ?
Cơ Tiểu Vũ trái lại không cảm thấy có gì không ổn, phấn khởi hỏi: "Trình tổng, tôi chiếu theo những gì anh vừa nói, không có vấn đề gì chứ?"
Làm một con yêu quái, không bị luật pháp thế giới loài người ràng buộc, nhưng Cơ Tiểu Vũ cũng có nguyên tắc làm yêu cho riêng mình, bị thiên lôi đánh thân thể và linh hồn đều tan biến đã là hình phạt nghiêm khắc nhất mà cậu có thể nghĩ đến, cũng là thành ý lớn nhất mà cậu có thể biểu hiện.
Trình Dự Đường nào biết suy nghĩ của con gà rừng tình này, nhưng trong lòng lắc đầu cực mạnh, sao không thành vấn đề được, quá có vấn đề ấy chứ, đời này anh chưa từng thấy cái hợp đồng nào quỷ dị như thế này, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Có điều...
Liếc mắt nhìn ánh mắt long lanh tràn đầy mong đợi của Cơ Tiểu Vũ, Trình Dự Đường lời chưa kịp ra khỏi miệng đã sửa lại: "Được rồi, cứ thế đi."
Tiểu tử này rõ ràng là nhóc tham tiền, chẳng qua là muốn rút tiền trong người anh mà thôi, mà Trình Dự Đường anh, chính là không thiếu tiền, trái lại anh muốn nhìn xem cậu ấy có thể dối trá đến mức nào.
Cơ Tiểu Vũ vội vàng nói: "Vậy anh ký tên lên hợp đồng này đi."
Trình Dự Đường không nói hai lời, đề bút ký đại danh của mình lên, tiếp đó ngón trỏ ấn vào mực đóng dấu, ấn một dấu tay đỏ tươi ngay tại chỗ kí tên.
Cơ Tiểu Vũ cũng bắt chước làm theo, cuối cùng nâng hợp đồng lên, cười đến nỗi mặt mày cong cong: "Cám ơn Trình tổng, trước đây tôi còn cảm thấy anh đầy một bụng xấu xa, giờ lại phát hiện anh thật ra là một người tốt!"
"..." Trình Dự Đường phát hiện nói chuyện với tiểu tử này quá thử thách cường độ thần kinh của bản thân, trong đầu đầy hắc tuyến: "Công việc tôi sẽ sắp xếp cho cậu, còn cái khế ước xem như là hiệp nghị bí mật giữa tôi và cậu, cậu tự giữ nó cho tốt, không nên tùy tiện lấy ra cho người khác xem, nếu như làm mất đừng trách tôi không chịu trách nhiệm."
Nếu như bị những người khác nhìn thấy cái đồ vật khó hiểu này, mặt mũi Trình tổng anh biết để nơi nào.
"Đòn sát thủ mà, không dễ thấy được đâu, điều này tôi biết!" Cơ Tiểu Vũ hoan hoan hỉ hỉ gấp hợp đồng cẩn thận bỏ vào trong túi áo, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, người sống tôi sống, người chết tôi chết!"
Trình Dự Đường: "..."
...
Thời điểm Cơ Tiểu Vũ trở lại tiệm cơm nhỏ, vừa vặn có vài thực khách từ trong cửa hàng nối đuôi nhau đi ra. Lúc nhìn thoáng qua bọn họ, Cơ Tiểu Vũ mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thôi thối kỳ lạ, hệt như ai đó bị ngã vào trong nước cống.
Cậu không khỏi cau mũi một cái, quay đầu quét mắt nhìn mấy người này một chút.
Trong đó có một gã đàn ông xấu xí gầy gò thoáng hạ mí mắt, trong đôi mắt híp lại loé lên một vệt ánh sáng rồi mau chóng biến mất, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
"Tiểu Vũ, cậu ngây ngốc ở bên ngoài làm gì đó? Mới nãy có thêm vài đơn thức ăn ngoài, đang chờ cậu đi giao đây này!"
Trương Xảo Yến mắt sắc, nhìn thấy Cơ Tiểu Vũ đứng ở cửa lập tức bắt chuyện với cậu.
"Đến liền." Cơ Tiểu Vũ thu tầm mắt lại, nhanh chóng tiến vào tiệm cơm nhỏ.
Tối đến sau khi tan làm, chờ Trương Xảo Yến về nhà, Ngô Diệu Cường liền ra ngoài siêu thị mua đồ bổ gửi về quê cho mẹ gã, Cơ Tiểu Vũ kéo Lý Đức Phát ngồi xuống cạnh bàn ăn, dùng Thiết Quan Âm chất lượng kém của tiệm cơm pha một ấm trà, tự tay rót cho lão Lý một tách, rồi tự mình ngồi xuống đối diện.
Không có chuyện gì lại ân cần , không phải gian tặc thì tức là ăn trộm, nhóc