☆ Chương 4:
_Đây là...ừm, vật lưu niệm mà đối tượng của tôi để lại cho tôi.
Cao ốc Hồng Thăng rất dễ tìm, Cơ Tiểu Vũ trước khi vào phố nhỏ đã từng thấy, là cao ốc cao nhất khí phái nhất khu vực này. Cậu xách túi món bên ngoài đi băng băng, linh hoạt xảo diệu lần lượt tránh được người đi đường chen chúc, năm phút sau đến tầng trệt cao ốc Hồng Thăng, còn phải bị kiểm tra an ninh mới có thể vào đại sảnh.
Tên an ninh kia phỏng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, gầy gò cao ngất, da hơi đen, mắt không to, ngược lại rất sáng, tóm Cơ Tiểu Vũ từ trong đám nhân viên nườm nượp ra ngoài.
Cơ Tiểu Vũ nhìn thẻ trước ngực anh an ninh, tên là Lương Thiệu Cương, cậu lập tức ngọt ngào gọi một tiếng "Lương ca", nói bản thân giao món bên ngoài.
Lương Thiệu Cương rõ ràng không chịu thua bộ dạng này của hắn, xụ mặt hệt như người máy bắn ra từng chữ: "Vui lòng lấy chứng minh nhân dân ra, đến tầng nào? Tìm ai?"
Cơ Tiểu Vũ đành phải đàng hoàng móc chứng minh nhân dân ra, nhanh chóng khai báo từng vấn đề cụ thể. Lương Thiệu Cương vừa ghi lên sổ, vừa gọi điện thoại nội bộ với Chu tiểu thư đặt món bên ngoài, lúc này mới thả hắn đi.
Lần này lại đi ba bốn phút, Cơ Tiểu Vũ bước nhanh vào đại sảnh, sau đó di chuyển trên sàn cẩm thạch loáng như gương, vừa tiêu sái vừa đẹp mắt chen vào thang máy nhân viên vừa mở cửa, khiến cho không ít người trong đại sảnh rối rít nhìn lại.
Cùng lúc đó, thang máy riêng của tầng quản lý vừa vặn mở ra, đại nam nhân mặc chính trang thân hình cao ngất bước ra, khóe mắt liếc qua, loáng thoáng thấy được nửa gương mặt Cơ Tiểu Vũ, thang máy nhân viên lập tức khép cửa lại.
Nam nhân vừa xuất hiện, đại sảnh vốn khá huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh, người nào người nấy yên tĩnh như gà. Lương Thiệu Cương cũng vội đứng dậy, thẳng tắp hệt như cây giáo.
"Trình tổng, sao thế?" Trợ lý đi bên cạnh nhìn theo tầm mắt nam nhân, nhưng không phát hiện dị thường gì.
Trình Dự Đường quay đầu lại nói: "Không có gì, đi thôi."
Đây chẳng qua là tên tiểu đệ giao món bên ngoài mà thôi, nhất định là nhìn lầm rồi, nào đâu có chuyện trùng hợp như thế.
Bên kia, Cơ Tiểu Vũ ngồi thang máy đến tầng 12, thang máy dừng lại giữa chừng nhiều lần, không ngừng có người ra ra vào vào. Chờ đến lúc đến tầng 12, tìm được phòng 1208, đồng hồ điện tử trên hành lang vừa vặn còn mười giây nữa mới đến nửa giờ mà Lý Đức Phát hứa với Chu tiểu thư.
Cậu đang đội nón Tiểu Hoàng trên đầu, không hoảng không vội nhấn chuông cửa, sau đó một cô gái tướng mạo vui vẻ tới mở cửa, lộ ra tám cái răng mỉm cười với cô: "Chu tiểu thư phải không? Chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ "Lão Lý – món ăn gia đình thông thường", giao món bên ngoài (1) tới cho ngài."
(1) Lần trước quên nói, từ này là "ngoại mại - 外卖" tiếng Anh là "take away" có nghĩa là mang đi, mang ra ngoài, tôi dịch cho hợp câu văn là món bên ngoài luôn.
"Oaaa, là một tiểu soái ca ư!" Đối phương ngạc nhiên mừng rỡ lẫn lộn khẽ hô một tiếng, suýt nữa bị tầng răng sáng bóng chỉnh tề của Cơ Tiểu Vũ chói lòa cả mắt.
...
Mười phút sau, Cơ Tiểu Vũ trở lại Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường của đường Đinh Ốc, vừa đưa bốn mươi tám đồng thu được cho Lý Đức Phát, vừa cầm một ly trà sữa vui vẻ hút, trong túi còn có hai khối chocolate.
Trà sữa và chocolate đều là vị Chu tiểu thư đặt món bên ngoài đưa cho Cơ Tiểu Vũ, lúc ấy đối phương còn tò mò hỏi cậu có phải sinh viên nghỉ hè làm thêm hay không, có bạn gái hay chưa. Hắn đùa đùa với cô Chu tiểu thư, nói nếu sau đó giúp hắn tuyên truyền, bảo những đồng nghiệp khác cùng nhau đặt món bên ngoài của nhà Lão Lý, hắn sẽ cảm tạ các loại.
Mặc dù Cơ Tiểu Vũ luôn mồm mép lanh lợi, nhưng sẽ không nhạo báng con gái, lúc ấy cậu đỏ mặt, giọng ấp úng không trả lời được, chọc cho cô nàng cười không dứt.
Lý Đức Phát nhận tiền, trên mặt không kiềm được cười cười, sau đó lại chỉ huy Cơ Tiểu Vũ làm này làm nọ.
Có trà sữa và chocolate đội sổ, bụng Cơ Tiểu Vũ đã tốt hơn một ít, làm việc cũng ung dung hơn nhiều.
Tối nay làm ăn tốt hơn so với thường ngày, có vài người lang thang bên ngoài, trong lúc vô tình nhìn trong quán cơm đột nhiên lại đi vào. Khách hàng nữ nhiều hơn một ít, hơn nữa rất rõ ràng đến vì Cơ Tiểu Vũ, gan lớn thì trực tiếp càn rỡ nhìn chằm chằm, mắc cỡ thì len lén liếc vài cái, hoặc cùng bạn bè nhỏ giọng bàn luận đôi câu.
Cơ Tiểu Vũ bị Lý Đức Phát sai biểu xoay vòng vòng, căn bản không chú ý tới đủ loại ánh mắt của khách. Dù cho chú ý đến cậu cũng không quan tâm, loại chuyện này lúc còn làm ở quán rượu ban đầu thấy nhiều rồi, cũng sớm đã chết lặng.
Chờ khách đi hết, quán cơm đóng cửa, đã sắp đến chín giờ, Cơ Tiểu Vũ lại đói bụng luống cuống.
Lý Đức Phát tâm tình hiển nhiên rất tốt, bưng vại trà ở trên bàn ngồi xuống, vừa uống vừa không nhanh không chậm nói: "Tiểu Cơ này..."
"...Ngài gọi con là Tiểu Vũ đi." Cơ Tiểu Vũ vội vàng nói, con gà con (2) gì nghe không được tự nhiên quá chừng, hắn đã là con gà bự rồi. Ừm, ý là như thế đó.
(2) Gà (kê) – đọc là ji mà Cơ trong Cơ Tiểu Vũ cũng đọc là ji, vì thế Tiểu Cơ nghe hệt tiểu kê (con gà con).
Cậu không khỏi tự tin ưỡn cao ngực tuy không rắn chắc nhưng không hề đơn bạc của mình.
Lý Đức Phát trong lòng vui vẻ, biết lắng nghe sửa lại: "Này, Tiểu Vũ ơi, nghe khẩu âm con không giống người địa phương thành phố Ninh, từ vùng khác lên đây học đại học ư?"
Cơ Tiểu Vũ nói: "Con đúng là không phải người thành phố Ninh, cũng không học đại học, mà là ở trong một nông thôn ở trấn Thanh Sơn. Ba mẹ đã sớm qua đời, nhà con chỉ có một người, bởi trên trấn khó tìm việc làm nên tới thành phố Ninh làm việc."
Thật ra thì cậu ngay cả nhà trẻ cũng có học đâu, có điều lời giải thích này năm ngoái cậu đã dùng rồi, trên căn bản đều là sự thật, vì thế lập tức lên tiếng, còn móc giấy chứng minh nhân dân và bằng