"Mạc Mỹ Đình, cô đừng nên quá đáng."
Thi Nhân biết chắc chắn là Mạc Mỹ Đình cố ý, đồ bạch liên hoa này!
Mạc Mỹ Đình nhìn chòng chọc người đàn ông trong màn hình: "Nhưng hôm nay anh cả đã giao chuyện này cho tôi xử lý rồi, cho nên anh ấy sẽ không quản.
Mấy người hoặc là đem về làm lại, không thì cứ hủy đi."
Dù sao nhà họ Mạc chịu được tổn thất, nhưng tập đoàn Quang Viễn không chịu nổi.
Ai kêu hiện tại tập đoàn Quang Viễn đang nằm ở thế yếu chứ?
"Tổng giám đốc Tiêu, lẽ nào đây chính là thái độ hợp tác của tập đoàn Quang Viễn sao? Ngay cả chút chuyện nhỏ này đều không giải quyết được."
Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Thi Nhân nghiến răng, bạch liên hoa này rõ ràng muốn đối đầu với tập đoàn Quang Viễn, không phải vấn đề bản thiết kế, mà là cố ý gây sự.
Tức chết rồi.
Trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ này chứ, lòng trả thù quá mạnh!
Trách không được Mạc Tử Tây không thích bạch liên hoa này, quả nhiên là có nguyên nhân, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
Không đồng ý, thì có thẻ làm gì được nhau?
Chẳng lẽ muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đi tìm Mạc Đông Lăng, khiến anh ta khó xử?
Nhưng dự án này đã giao cho Mạc Mỹ Đình, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục, Mạc Đông Lăng chắc là sẽ không quản.
Thi Nhân cảm thấy không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà phải chịu ức hiếp như vậy?
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay vợ mình, trấn an cô, sau đó nhàn nhạt nhìn Mạc Mỹ Đình: "Tôi sẽ kêu người sửa lại bản vẽ lần nữa."
"Vậy mới đúng chứ, anh Tiêu quả nhiên luôn là người thức thời, tôi rất mong chờ lần hợp tác kế tiếp với anh."
Đáy mắt Mạc Mỹ Đình hiện lên ý cười, lần này Tiêu Khôn Hoằng phải thỏa hiệp.
Biết rõ cô ta cố ý, thì có thể làm gì?
Bạn yếu, bạn không có tư cách đàm phán, cái này rất giống năm đó cô ta phải chịu uất ức ở nhà họ Tiêu.
Lần này cô ta cũng muốn để Tiêu Khôn Hoằng trải nghiệm thử rốt cuộc nó có cảm giác thế nào.
Mạc Mỹ Đình nhìn Thi Nhân: "Bà chủ Tiêu hình như có lời muốn nói với tôi?"
Tiêu Khôn Hoằng đã đồng ý, cô có thể làm được gì?
Thi Nhân hít thở sâu một hơi, lộ ra một nụ cười đúng mực: "Tôi nghe Tử Tây nói năm sau cô Mạc sẽ tham gia cuộc thi điêu khắc Vietnam international."
"Đúng."
Mạc Mỹ Đình nhẹ giọng nói: "Nghe nói em gái Tử Tây tham gia rất nhiều lần nhưng chưa lần nào vào vòng trong."
"Không sai, cho nên gần đây cô ấy rất cố gắng, lần trước trong hội giao lưu, ông Mạc tới thăm, còn khen ngợi Tử Tây có tiến bộ rất lớn, tôi cảm thấy lần này cô ấy rất có hi vọng, dù sao trước đây do Tử Tây cà lơ phất phơ nên không học cho giỏi"
Nụ cười trên mặt Mạc Mỹ Đình cứng đờ, sau đó mở miệng: "Em gái Tử Tây có tiến bộ, tôi đương nhiên rất vui mừng."
Người phụ nữ đáng ghét này, lại cố ý nhắc tới Mạc Tử Tây!
Có điều Mạc Tử Tây không có thiên phú gì, điều này cô ta biết, cho nên Mạc Tử Tây căn bản không phải là uy hiếp gì.
Thi Nhân nói tiếp: "Vừa đúng lúc tập đoàn Quang Viễn thành lập bộ phận điêu khắc, cũng sẽ tham gia cuộc thi Vietnam international.
Rất hi vọng đến lúc đó có thể gặp được cô Mạc, chúng ta có thể so tài một chút.”
So tài?
Mạc Mỹ Đình bỗng nhiên che miệng cười to: "Bà chủ Tiêu, làm người không nên quá tự tin, chỉ với cô mà cũng muốn so tài với tôi? Cô có thể qua vòng chọn đã rồi nói."
Một người thường học trộm tay nghề nhà họ Mạc, được ông cụ khen ngợi vài câu liền thực sự cho là mình rất có thiên phú sao?
Đầu năm nay người có thiên phú không ít, người có thể đi tới cuối cùng được bao nhiêu chứ?
Ánh mắt Thi Nhân trở nên lạnh lẽo: "Không thử một chút làm sao biết kết quả đây?"
"Được được, bà chủ Tiêu quả nhiên không giống người thường.
Những người đang ở đây đều nghe thấy, bà chủ Tiêu muốn so tài với tôi, cho rằng tay nghề nhà họ Mạc cũng chỉ giống những gì ti vi công bố sao? Không khỏi quá ngây thơ rồi."
Thi Nhân, cho dù cô có chút thiên phú thì có thể làm gì?
Tay nghề nhà họ Mạc, cô căn bản không học được.
Thi Nhân nở nụ cười thật sâu: "Lần trước ông Mạc có đề cập với tôi, hỏi tôi có muốn gia nhập nhà họ Mạc không, chuyện này tôi phải thực sự suy nghĩ kĩ."
Lập tức Mạc Mỹ Đình nhíu mày, biểu cảm phách lối trở nên nhạt đi nhiều.
"Được, vậy tôi sẽ đợi."
Cho dù Thi Nhân vào nhà họ Mạc, cũng chỉ là một học viên mà thôi, cô ta là cô chủ họ nhà họ Mạc!
"Mỏi mắt mong chờ, đến lúc đó đừng để thua bộ