Cô... Thể mà lại dùng loại từ thật đáng buồn để miêu tả mình.
Vinh Nam không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình vào giờ khắc này, nhưng anh ta biết, hiện tại Đường Thi... đã hoàn toàn đoán được mọi chuyện rồi.
Tất cả, những tội lỗi sinh ra ngay từ ban đầu đều được phơi bày trong mắt cô, cô nhìn thắng Vinh Nam, trong nháy mắt kia, Vinh Nam cảm thấy có cảm giác như bị đánh tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh nhỏ.
Toàn bộ toan tính của anh ta, tất cả đều bị Đường Thi nhìn rõ mười mươi. "Ban đầu... Tôi không dám nghi ngờ anh." Đường Thi nói: "Nhưng khi tôi phát hiện anh có thể điều động du thuyền dân dụng... Tôi liền phát hiện có điều không đúng, Rốt cuộc là người có thân phận như thế nào mới có thể tùy ý tự thiên làm hết thảy mọi thứ?" Nhất định phải có địa vị xã hội tuyệt đối mới có thể làm được đến mức này.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cho dù hiện tại Đường Thi bị Vinh Nam khổng chế, không nhúc nhích được dù chỉ một li, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm để nhìn chắm chằm Vinh Nam.
Sau đó, dưới lầu có người truyền tin tức đến, đánh thắng qua bộ đàm thông báo: "Báo cáo ngài! Bạc Da chưa chết!"
Bạc Dạ cũng chưa chết?
Trong giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có một chiếc trực thăng bay thẳng phía trên du thuyền, một dây thừng bang sãt thả từ trực thăng xuống biển, phía dưới là một bóng người bị sóng biển đánh cho quay cuồng. "Bất được!"
Lam Minh hô một tiếng: "Tìm được Bạc Dạ rồi! Giữ vững!"
Bạc Dạ vừa mở miệng thì nước biển lập tức chảy vào, Đường Thi kinh hãi nhìn lại, sợ xảy ra chuyện gì, chỉ là một ngọn sóng đấy lại đây cũng đủ nhấn chìm Bạc Da, cũng may tay anh nắm chặt dây thừng, nếu không sợ là đã rơi thẳng xuống biển sâu. “Kéo anh ấy lên!"
Diệp Kinh Đường hét lên một tiếng: “Bạc Dạ! Bây giờ chúng tôi thả dây xuống! Anh buộc ở trên lưng, chúng tôi kéo anh lên... "Anh ấy không nghe thấy!"
Lam Minh điên cuồng hò hét trong gió: "Có loa không!" "Chỗ tôi có!"
Lục Khủng Long tìm ra, sau đó đưa cho Lam Minh, Diệp Kinh Đường đứng ở boong tàu nhìn thấy hết thảy, còn muốn xử lý kẻ áo đen đang không ngừng xông lên ở phía sau, anh ta không rảnh bận tâm cái khác, chỉ cần Bạc Dạ được cứu sống, chỉ cần... Chỉ cần Bạc Dạ được cứu sống! "Không thể để Bạc Dạ sống sót được!”
Vẻ mặt Vinh Nam thay đổi, nhìn thấy trực thăng của bọn Lam Minh kéo Bạc Dạ ra khỏi biển, sắc mặt đều thay đổi: "Không có khả năng... Bạc Dạ tuyệt đối không thể sống, chẳng nhẽ một phát đạn vừa rồi không bắn vào người anh ta à?”
Có thể vừa vặn bản trúng cá bơi qua, cho nên máu này thật ra là máu cá mà không phải máu Bạc Dạ, nhưng đúng là vì máu này mới khiến Vinh Nam nghĩ Bạc Da đã táng thân đáy biển rồi. "Tay súng bắn tỉa nhanh lên! Thừa dịp bọn họ còn chưa kéo Bạc Dạ lên, lập tức ngầm bån Bạc Dạ đi!"
Vinh Nam giận giữ gầm vào bộ đàm: “Ngoài ra, hãy loại bỏ tất cả những người đã giúp đỡ và những người đang trì hoãn thời gian cho họ, tất cả!”
Xử lý tất cả!
Máy bay trực thăng lớn như vậy, nếu như bị người ngắm bản thi khả năng bắn trúng là một trăm phần trăm!
Ngay cả một người ngoài nghề như Đường Thi cũng biết cách ngâm bản máy bay trực thăng, chứ đừng nói là đội quân tinh nhuệ của Vinh Nam!
Cảm xúc kịch liệt khiến cho đồng tử của Đường Thi co rút nhanh chóng, có ngây ngẩn cá người, sau đó con người đỏ hoe, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy Bạc Dạ ướt sũng trong biển, anh dùng sức nằm chặt dây thừng, sau đó một dụng cụ cứu hộ được thả xuống từ máy bay, ngay tại lúc này, bộ đàm trên vai Vinh Nam vang lên: "Tay súng bắn tỉa của chúng ta. Chỉ còn lại hai người, những người còn lại đều bị Thất Tông Tội Lý trừ khử rồi!”.
Thất Tông Tội Lý.
Mắt Đường Thi sáng lên,