Ngay cả chút lương tâm và máu mủ được sinh ra làm người cũng gần như bị vắt kiệt.
Hàn Nhượng cũng chĩa súng vào cổ Vinh Nam, tình hình dưới boong tàu và bị bọn họ khống chế hoàn toàn, chính vì sự phản công của Hàn Nhượng nên mọi người mới thấy có khả năng sống sót.
Nhưng lúc này, Vinh Nam nở nụ cười, như điên: "Các người vẫn thua rồi.. thua rồi!"
Đường Thi rùng mình liên tục, tiếng cười của Vinh Nam văng vẳng bên tai, đâm thủng màng nhĩ cô như kim châm. "Đường Thi, cô có biết không? Bạc Dạ đã tra ra được ba mẹ cô ở đâu từ lâu rồi, nhưng vì sợ đánh răn động cỏ nên vẫn chưa nói cho cô biết. Kết quả là làm cho cô không được gặp ba mẹ lần cuối.."
Vinh Nam đột nhiên thay đổi vẻ mặt, vươn tay chỉ thắng vào Đường Thi: "Tôi thích nhìn hai người hành hạ lẫn nhau, ha ha ha ha, hai người yêu nhau lại vì đủ loại hiểu lầm và lý do khác nhau nên giết nhau. Còn điều gì đáng để người ta thấy thú vị hơn như thế? Nhìn thấy các người như vậy, tôi như nhìn thấy tôi cùng Vinh Bắc khi đó, các người... các người đều giống nhau cá thôi!"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Ánh mắt Đường Thi tối sầm lại, cả người dường như vừa trải qua một trận sấm sét, tất cả ý thức đều bị đánh vỡ. “Về phần tại sao... muốn trở thành ba mẹ nuôi của cô? Bởi vi..."
Vinh Nam mỉm cười, hai mắt đỏ bừng: “Đó là là ba mẹ ruột của tôi và Vinh Bắc...
Mọi người trên boong đều choáng váng!
Ba mẹ nuôi của Đường Thi là ba mẹ ruột của Vinh Nam Vinh Bắc? Có nghĩa là... bọn họ là họ hàng thân thiết của tổng thông đất nước này sao?
Nhưng tại sao... tại sao... "Tại sao anh lại giết bọn họ... "
Đường Thi gần như chưa hoàn hồn, cô đối mặt với lời thú nhận cuồng loạn cuối cùng của Vinh Nam, đã sớm bất lực thừa nhận: "Đó cũng là ba mẹ tôi đã nuôi dưỡng tôi bấy lâu nay... "Tôi ban đầu nghĩ rằng biến họ thành kẻ điên là đủ”
Vinh Nam độc ác cười giễu cợt: "Sẽ không phát sinh chuyện khác. Nhưng không ngờ Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường... lại thực sự tìm thấy bọn họ! Vì vậy, để không lộ thân phận của chính mình, tôi đã... giải quyết bọn họ rồi”
Đã giải quyết.
Trải tim của một người cứng rắn đến mức nào để có thể nói ra ba chữ "đã giải quyết" với ba mẹ ruột của mình? "Anh có còn là con người không..."
Đường Thi đứng đó, tâm hồn đều run rẩy.
Cô hét to lên: "Vinh Nam, anh còn là con người không! Làm người thì phải có lòng biết ơn, đừng nói đến việc bọn họ nuôi anh và tôi nên người như bây giờ! Anh lại muốn giết bọn họ! Anh sợ tin tức bị tiết lộ, anh vội vàng chạy tới chỗ tôi... tại sao anh... anh dựa vào đâu..."
Dựa vào đâu mà sau khi giết nhiều người như vậy, vẫn còn dám mở miệng đường đường chính chính nói một câu: “Để không làm lộ thân phận của mình"?
Giết người chính là giết người! Không cần lý do! Bất kể một người đánh mất lương tâm ở đến đâu chăng nữa, anh ta cũng không có quyền bị tước đoạt mạng sống của người khác! Trừ khi...
Trừ khi...
Mọi sự tinh táo của Đường Thi đều lung lay sắp đổ, cô tuyệt vong tien lên từng bước, Diệp Kinh Đường chụp cô lai, phát hiện cô đang run rẩy kịch liệt.
Trừ khi...
Đường Thi dường như nghe thấy giọng nói của Bạc Da. "Thật sự là dám chết như vậy, để cho tôi xem có có dám chết không!" "Đường Thi, kiếp này cô sẽ không thể chuộc hết tội được!” "Đã năm năm không gặp, sao cô vẫn rẻ mạt như vậy!" Nhưng ngay sau đó những tiếng nói đã thay đổi và biến thành một con người khác của Bạc Dạ. "Đường Thi, làm lại từ đầu được không?" “Đường Thi, Bạc Dạ tôi, cho dù mẹ nó không phải là cái gì trong mắt em, trái tim của tôi bằng thịt, tôi cũng biết đau lòng!” “Là tôi, tôi đã trách nhầm Đường Thi, hại em phải ngồi tù. Nếu có thể, tôi sẵn sàng để Đường Thị thu thập chứng cứ và cầm vũ khí pháp luật... đến đổi mặt với tôi." "Tất cả