Khương Thích dùng lực nắm chặt tay Hàn Nhượng: "Diệp Kinh Đường, anh đi đi."
Anh di di?
Diệp Kinh Đường chưa bao giờ đau lòng như vậy.
Giờ phút này, rõ ràng anh ta chỉ đứng đó không nói lời nào, nhưng, trái tim anh ta như đang tan vỡ thành ngàn mành.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hóa ra đây là... cảm giác tuyệt vọng?
Đến nước này rồi, nhưng những gì anh ta nhận được, vẫn là lời từ chối.
Khương Thích đỏ mắt, mìm cười với Diệp Kinh Đường và nói: "Nếu anh đến đây để chúc mừng hạnh phúc cho tôi."
Khương Thích lớn tiếng nói với Đường Thi trên khán đài: "Thi Thi, giúp tớ sắp xếp chỗ ngồi cho anh Diệp, Anh Diệp đến đây để chúc mừng tó, anh ấy là khách quý, làm sao chúng ta có thể không tiếp đãi anh ấy được?"
Khương Thích vẫn là người rất tinh tế như thế, chuyện gì cũng giải quyết gọn ghẽ, lo lắng cho Diệp Kinh Đường từng chút một.
Nhưng bây giờ, Diệp Kinh Đường nhìn Khương Thích thế này, chỉ càm thấy đau lòng.
Anh ta đau đớn, vì từ nay về sau rất có thể anh ta sẽ hoàn toàn mất đi cô gái này.
Khương Thích nhìn chằm chằm Diệp Kinh Đường, trong mắt lộ ra ý cười: "Anh muốn thắng, tự tay tôi sẽ nhường cho anh. Anh Diệp, anh có khỏe không?"
Anh có khỏe không?.
Truyện đề cử: Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích
Hai người, từng yêu, từng hận, cuối cùng chỉ còn lại một câu, anh có khỏe không?
Diệp Kinh Đường chỉ cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, trong lòng đau nhói từng cơn, hóa ra anh ta thực sự quan tâm đến Khương Thích nhiều như vậy.
Nhưng anh ta chỉ có thể làm theo lời Khương Thích nói, anh ta lấy một phong bao đỏ trong túi ra, mọi người tho phào một hơi, sau đó thấy Diệp Kinh Đường đưa phong bao đỏ qua.
Anh ta nói: "Bên trong là hợp đồng ký voi em hôm đấu giá ở Thiên Thưong Nhân Gian. Không Thích, em tự do rồi."
Đây là điều cuối cùng anh ta có thể làm.
Mắt Khương Thích ẩng ậng nước, Diệp Kinh Đường từng bước từng bước rời khỏi sân, dáng người anh ta vẫn cao lớn như vậy, nhưng lần này quay đầu đi, sẽ là cả đời.
Khương Thích nhìn bóng lưng Diệp Kinh Đường, khẽ nói, cảm ơn,
Vào phút cuối cùng, cảm ơn anh... đã để tôi được tự do.
Diệp Kinh Đường rời khỏi sân khẩu, Đường Thi nắm lấy tay anh ta, anh ta mỉm cười: "Sao vậy, sợ