Ai cũng tưởng rằng mọi chuyện đã trôi qua một cách bình lặng, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ rằng những sự bình yên đã trôi qua, là do... ai đó đã gánh mưa chặn gió cho họ. Đường Thi cất điện thoại, sau đó cô bình tĩnh lại, nói với Khương Thích: "Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa. Hôm nay cậu kết hôn, nhất định phải thật xinh đẹp." “Đường Thị Ánh mắt Khương Thích đầy đau khổ: "Tớ lo lắng cậu không chịu được..." "Không quan trọng." Đường Thi cất điện thoại đi, cho dù cảm xúc của cô mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa đều sẽ cất đi, trở thành một con rối với trái tim đã chết khô: "Bao nhiêu sóng gió trước đây tớ đều chống đỡ dược, một chút gợn sóng này có là gì chứ?"
Bạc Dạ, những vết thương Đường Thi tôi phải chịu tử anh, còn ít sao? Nói thì nói vậy, nhưng khóe mắt Đường Thi lại đỏ hoe.
Đám cưới của Khương Thích trôi qua như thế, cho dù xảy ra một số chuyện bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn bị thời gian vùi lấp.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Không ai biết lúc Diệp Kinh Đường một mình rời đi, anh ta đã nghĩ gì, anh ta đã đau đớn như thế nào.
Cũng hông ai biết rằng, sau khi mọi người rời khỏi hội trường, Khương Thích ngồi một mình trên hàng ghế khách mời, trong đầu cô ta tua đi tua lại cành tượng bóng lưng của Diệp Kinh Đường rời đi, nước mắt của cô ta im lặng rơi xuống.
Lại khóc.
Diệp Kinh Đường, lần cuối em khóc vì anh.
Tất cả mọi người đều phải trường thành trong vòng quay của thời gian, Đường Thi như vậy, Đường Duy cũng thế.
Khương Thích và Hàn Nhượng đã đi nghỉ ở nước ngoài trong tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân, còn Diệp Kinh Đường vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu sau khi trở về, như không có chuyện gì xảy ra.
Chi có người trong cuộc mới biết, một trái tim đã một người Đường đã tan vỡ, sẽ rơi vào trạng thái dau lòng như thế nào.
Đường Thi vẫn chờ đợi, không ngừng chờ đợi rất lầu.
Cô không biết mình đang đợi