Ngay lúc đó, tất cả nhịp thở và tiết tấu tim đập như bị ai đó nhấn nút tạm dừng. Tô Nghiêu ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khi phục hồi lại tinh thần, cậu ta như một con dã thú nhỏ bị giãm lên chỗ đau, tiến lên hung hăng đem Bạc Nhan cùng Đường Duy kéo ra Bạc Nhan vừa định đẩy Đường Duy ra, lần này khiến cô phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tô Nghiêu đến đỡ cô, theo bản năng cô liền đẩy ra Tô Nghiêu không biết tại sao Bạc Nhan lại sợ hãi như vậy, cậu ta trút hết tức giận lên Đường Duy, thiếu niên rống giận hét lên: “Anh đã làm gì chị ấy! Thả chị ấy ra ngay!”
Đường Duy đứng dậy, cậu nheo lại đôi mắt xinh đẹp kia nhìn qua. Đối mặt với Tô Nghiêu nhỏ hơn cậu hai tuổi, Đường Duy có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Hoặc có thể nói, giờ khắc này Tô Nghiêu thật sự đã thua vì Tô Nghiêu lại vì Bạc Nhan mà nổi giận.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thời điểm Đường Duy cười rộ lên, sẽ làm người khác sinh ra một loại ảo giác thiếu niên trước mặt là vô hại. Nhưng chỉ những người hiểu cậu sâu sắc mới biết tuy Đường Duy đang cười, nhưng đó lại là thời khắc.
nguy hiểm nhất.
Cậu tức giận quay lại cười lớn, mặt mày.
cậu kinh tâm động phách, nhìn chằm chằm Bạc Nhan trước mặt, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Đường Duy cong môi thỏa mãn.
Gương mặt thiếu niên sớm đã không còn kém ba mình – người từng làm khuấy động sóng gió ở Hải Thành trước đây.
Đường Duy nói: “Tôi và Bạc Nhan đã xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến cậu cơ chứ?”
Tô Nghiêu bị lời nói của Đường Duy làm cho tức giận đến ngực cũng run run: “Đường Duy, anh đừng tưởng rằng… “
“Cậu biết tôi sao?”
Thang Duy có chút kinh ngạc khi nghe Tô Nghiêu có thể nói chính xác tên của mình: “Chẳng lẽ trước đây… “
“Không liên quan gì đến anh” Tô Nghiêu cũng hung tợn cười: “Nếu anh cho rằng tôi không quản được chuyện của anh với Bạc Nhan, vậy thì giữa tôi và Bạc Nhan có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng hòng quản! Tôi khuyên anh sau này nên tránh xa Bạc Nhan một chút. Chị ấy không phải là kẻ hèn nhát chỉ có thể bị bắt nạt! Sau này muốn chạm vào chị ấy, trước hết phải có sự đồng ý của tôi cái đã.”
Thiếu niên nói câu này một cách bốc đồng nhưng lại không có chút nào sợ hãi. Có lẽ chỉ ở độ