Tô Nghiêu đến đây đã là nửa giờ sau, cậu ấy khoan thai đến chậm, Bạc Nhan đã cắt nửa khối thịt bít tết nhỏ, thiếu niên đến chậm chạp kéo ghế ra ngồi xuống, vẫn có chút gì đó không ổn: “Trời ạ, cái gì, máy bay bị hoãn...
" "Ha ha, cái này khá tốt."
Bạc Nhan đưa cho cậu ấy cái menu: “Đôi khi có thể trì hoãn tới ngày hôm sau, vậy cậu liền không thể ăn bữa cơm này.
Tô Nghiêu sau khi ngồi xuống, phục vụ cũng đi theo vào, cậu bé cũng thuận miệng chọn một phần mi ý, sau đó ngắng đầu nhìn Bạc Nhan: "Em sao lại thấy chí mập lên nhiề" Bạc Nhan đang cắt bít tết dừng lại, sau đó ngắng đấu nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy tháng không gặp vừa gặp đã nói những lời này! Em có tìn huy không chỉ đem em cắt thành miếng bò bít tếtTô Nghiêu bên cạnh làm ra từ thế " Nữ Hiệp tha mạng", Nhâm Cầu đầy mắt kính cười: “Tô Nghiêu đây nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ."
"Đem em nói giống như bà già, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ...
Tô Nghiêu lầm bầm một câu.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Đúng vậy! Bạc Nhan nói với cậu ta, Em nghe ở đầu là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hữ? Hắn chính là ti tiện."
“Chậc chậc, Bạc Nhan chị bây giờ lá gan đúng là lón mà."
Tô Nghiêu vươn tay, đi qua thoáng chọc lên trán của Bạc Nhan: “Thật sự là đã lâu không gặp, rất trưởng thành, nhưng chị muốn ở nước ngoài vài năm nữa, khi nào chị trở về Trung Quốc? Nhâm Cầu haha cười "Cậu không biết à? Tính cách của chi cậu hiện tại và lúc trước hoàn toàn khác nhau.
"Tớ chỉ sợ chị ấy tính tình thay đổi rồi cũng thay đổi cà khuôn mặt.
Tô Nghiêu lầm bầm: “Nếu trở về nước, trở về cũng không thể nhận ra."
Cậu con mẹ nó có phải bị ngốc hay không?" Bạc Nhan không nhịn được lời nói tục tĩu, sau đó có nhéo mũi Tô Nghiêu một cái: “Vóc dáng của bồn tiểu thư như vậy, còn cần phẫu thuật thẩm mỹ sao? Em mỗi ngày suy nghĩ trong đầu cái g vậy?" “Ôi này...
mũi trên mặt của em."
Tô Nghiêu vuốt ve tay Bạc Nhan: "Em cũng lớn tuổi rồi, đừng suốt ngày xem em là một đứa trẻ " "Chị lớn hơn em."
Bạc Nhan cắt một miếng bò bít tết bỏ vào trong đĩa của Tô Nghiêu: “Em tuy đã trưởng thành, nhưng em với Nhâm cầu trong mắt của chị, vẫn là em trai."
Hai từ em trai được nhấn mạnh, mạnh mà ép xuống, ép tới mức Tô Nghiêu không thở nổi.
Cậu ta thay đổi sắc mặt, kéo dài giọng nói, làm ra bộ dạng không tìm không phổi nói: “Em mặc kệ, dù sao em vẫn sẽ bảo vệ chị" Bạc Nhan ậm ừ một tiếng, không nói chuyện.
Tô Nghiêu ủ rũ ăn mì ý bừa được mới bưng lên, vừa ăn xong, cậu ta từ từ móc trong túi ra một tờ chi phiếu Bạc Nhan nhìn thấy động tác này ngẳng có người "Ba nói đưa cho chị.Tô Nghiêu đem tờ chi phiếu đứa tới nói: "Mật khẩu là sau số không, chị có thể đặt lại mật khẩu một lần nữa."
Bạc Nhan nghe được là Tô Kỳ đưa cho mình, không do dự nhận lấy: "Ba đột nhiên đưa tiền cho chi làm cái gì?" “Muốn cho chị mua vé máy bay về nước."
Tô Nghiêu ngắng đầu lên, hất chân thành nhìn Bạc Nhan: “Ba biết một mình chị ở nước ngoài, đều là làm công, ông ấy không bỏ được.
Chị lại tốn tiền.
Kêu em đem tiền đưa cho chị, tiền bên trong này đều là của chị, để cho chị mua vé máy bay, quay trở về nhà họ Tô."
Bạc Nhan hô hấp có chút dồn dập, không biết phải làm sao, sống mũi thấy cay cay.
“Ba nói, cho chị trở về nhà họ Tô làm tiểu công chúa, hai năm qua một mình chị ở nước ngoài phiêu bạc, chị còn quá trẻ để nhận lấy những điều như vậy...
Tô Nghiêu siết chặt ngón tay " Ông ấy rất thương chị Bạc Nhan...
em cũng, thương cho chị lắm.
Bạc Nhan sau khi nghe những lời mà Tô Nghiêu thay Tô Kỳ truyền đạt, cả người cô đứng sừng ở đó, trong vài giây, cô như bị rút sạch máu và linh hồn,không thể nhúc nhích.
vẫn không nhúc nhích, hai mắt cổ phiếm hồng, sau đó Nhâm Cầu kinh ngạc nhìn thấy nước mắt Bạc Nhan rơi xuống.